EM LÀ CÔNG THỨC MĨ VỊ TÌNH YÊU CỦA ANH - Trang 380

Quý Đông Lâm không nhịn được kích động, đấm ngực giậm chân nói: “Nữ
thần, ngon quá!”

Nam Tinh nếm một miếng, cũng tỏ vẻ rất được: “Đáng lẽ vừa rồi

không nền rời đi, ở lại có khi còn học trộm được tay nghề.”

Ứng Khúc Hòa hình như quen làm giám khảo rồi, bình luận: “Quả thật

rất được, màu canh trắng như sữa, đặc mà không ngán, vị đậm đà lại rất tự
nhiên.”

Quý Đông Lâm “xùy” một tiếng: “Còn cần anh khen? Nữ thần của tôi

nấu gì cũng rất tuyệt.”

Nam Tinh hỏi: “Ăn xong rồi làm gì?”

Tây Mễ đề nghị: “Ừm… Trái cây trong vườn chín rồi, chiều nay

chúng ta đi hái đi? Buổi tối trên núi có sao rất đẹp, mọi người có thể ngồi
trong sân ngắm sao với nhau.”

Ulrica nhanh chóng giải quyết xong một bát canh rắn, ngay cả đáy bát

cũng bị liếm sạch. Nó ngậm bát cơm của chó trong mồm, phe phẩy đuôi đi
tới trước mặt Tây Mễ, trông mong nhìn cô.

Trông có vẻ rất đáng thương, song lòng thương hại nhất thời của Tây

Mễ lập tức bị tiếng của Ứng Khúc Hòa dập đi: “Đừng để ý đến nó, gần đây
nó đang phải giảm béo.”

“… Giảm béo ư?” Tây Mễ đồng tình nhìn Ulrica, sờ sờ đầu nó.

Trong cổ họng Ulrica phát ra tiếng “ô ô”, nằm rạp trên đất, buông bát

cơm của chó ra, vẻ mặt không còn gì lưu luyến với cuộc đời nữa…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.