EM LÀ CÔNG THỨC MĨ VỊ TÌNH YÊU CỦA ANH - Trang 392

Đến trưa, chú ở trại nuôi gà biết Tây Mễ đã trở lại, tặng một sọt trứng

vịt muối qua. Tây Mễ nhận trứng vịt muối, vấn chú: "Chú, gần đây chú có
xuống núi không? Nhà hàng họ Tây kia... có truyền ra lời đồn nào không?"

Chú nói: "Sau khi cháu trốn hôn không lâu, không phải tin đồn truyền

đầy trong trấn sao? Chú nói chứ, ông nội của cháu quá đáng quá rồi, nếu bà
cụ còn sống, cháu cũng không cần phải chịu cái oan này. Được rồi, cháu và
bạn cháu cứ yên tâm ở trên núi, đừng lo không có củi gạo dầu muối, trong
nhà chú không thiếu chỗ này đâu."

Tiễn chú đi, Tây Mễ ngồi ở phòng bếp đếm trứng vịt, mười cái trứng

vịt, đếm đủ nửa tiếng.

"Ulrica?"

"Ulrica? Chó thối, đi đâu rồi?"

Trong sân truyền đến tiếng của Ứng Khúc Hòa và Quý Đông Lâm.

Tây Mễ để trứng vịt xuống, đi ra hỏi bọn họ: "Sao thế?"

Ứng Khúc Hòa: "Không thấy Ulirca đâu."

"Sao có thể?" Tây Mễ nhìn quanh bốn phía, "Không phải vừa rồi nó

còn chơi với khúc xương ở bên kia sao? Sao giờ lại không thấy?"

Quý Đông Lâm nói: "Một con Lưng Đen uy vũ to lớn như thế mà bị

ông chủ buộc giảm béo, có phải đói bụng bỏ nhà đi rồi không."

Ứng Khúc Hòa nhíu mày, muốn đi ra ngoài: "Tôi đi ra ngoài tìm nó."

Ứng Khúc Hòa nuôi Ulrica đã nhiều năm, rất có tình cảm, đã trở thành

một phần không thể thiếu trong gia đình.

Ứng Khúc Hòa vừa mở cửa ra, Ulrica ưu nhã đi vào, trong miệng

ngậm một con "chó" nhỏ có màu lông giống nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.