Khí chất của hai con chó săn đen đều giống nhau.
Hai cô gái ngồi ở trên ghế dài, Điềm Giản cao hơn Tây Mễ nửa cái
đầu. Mặt Điềm Giản là mặt trái xoan, mặt của Tây Mễ thì lại hơi tròn, kiểu
tóc ngang tai màu nâu, những lọn tóc ngang tai hơi xoăn tự nhiên, có phần
giống búp bê, có chút láu lỉnh.
Nếu không phải là ngũ quan đầy đặn thanh tú, nhìn từ phía sau, sẽ có
người cho rằng cô là một cậu con trai.
Thật đáng yêu.
Điềm Giản từng lên sân khấu với đệ nhất mỹ nữ Đài Loan Tiêu Tiêu,
nhan sắc của Điểm Giản không hề kém Tiêu Tiêu chút nào. Nếu như Điềm
Giản không mở miệng nói chuyện, yên lặng đứng ở đó, nhất định sẽ hoàn
mỹ. Nhưng vừa mở miệng sẽ có người phát hiện ra điều bất thường, hóa ra
là một thân thể xinh đẹp chứa đựng một linh hồn ngốc nghếch.
Ở đây có một mỹ nữ làm nền, từ tận đáy lòng Ứng Khúc Hòa cảm
thấy… Ừ, vẫn là Tây Mễ nhìn thuận mắt hơn.
Tốc độ ăn cơm của Điềm Giản vốn rất nhanh, nhìn thấy Ứng Khúc
Hòa đi vào thì lập tức để bát mì xuống ngồi nghiêm chỉnh lại, gần như là
phản xạ có điều kiện tốc độ cơ giới hóa để nói: "Ừ… Món này đặc biệt ở
chỗ trong nước mì có cho thêm nước bạc hà, mặc dù nước mì có hương thịt
bò nhưng đáy nước là hầm bằng xương heo."
Tây Mễ sửng sốt.
Cô ấy có thể nếm ra trong mì có thêm bạc hà? Đây chính là một ham
mê nhỏ của cô. Đầu lưỡi này nhạy bén cỡ nào mới có thể nếm ra cô có cho
thêm nước bạc hà vào trong mì chứ?