Ứng Khúc Hòa lái xe chở Tây Mễ đến chỗ hẹn với Quý Đông Lâm,
trước khi ra cửa, Tây Mễ cố ý mặc một chiếc váy trắng, cặp với áo sơ mi
trắng của Ứng Khúc Hòa.
Cô ngồi ở ghế lái phụ, cắn lên ngón anh: "Đầu lưỡi của anh... không
sao chứ?"
Ứng Khúc Hòa nhìn chằm chằm phía trước, "Ừm, muốn cảm nhận thử
không?"
Cảm nhận thử... sao? Tây Mễ đột nhiên nghĩ tới "kiểu ngậm lưỡi"
ngày hôm qua, khẩn trương lập loè trong ánh mắt, cắn ngón tay nhìn ra
ngoài cửa sổ, "Không sao là được rồi, không sao là được rồi, dù sao đầu
lưỡi của chúng ta rất quý báu."
"Ai nói không sao?" Ứng Khúc Hòa tiếp tục lái xe, cố ý chọc cô: "Bữa
sáng hôm nay ăn chẳng có mùi vị gì, không biết có phải bị em cắn thành
bệnh rồi không."
Tây Mễ chấn động trong lòng, quay đầu nhìn anh, thấy khóe miệng
anh nhếch lên chút ý cười, lập tức hiểu ra mình bị trêu chọc. Thở ra một
hơi, cúi đầu xuống xoắn ngón tay.
Đến quán cà phê Lam Vịnh, Tây Mễ vào trước, Ứng Khúc Hòa đi đậu
xe.
Quý Đông Lâm nhìn thấy Tây Mễ đi vào từ xa, mới vừa vẫy tay với cô
xong thì thấy Ứng Khúc Hòa đi theo đẩy cửa vào. Đợi hai người đi tới ngồi
xuống, Quý Đông Lâm khó chịu liếc Ứng Khúc Hòa một cái, "Tôi nói, tôi
mời nữ thần tới uống cà phê, là để cố vấn kiến thức chuyên nghiệp liên
quan đến mỹ thực, anh tới làm gì?"
Ứng Khúc Hòa nhận một ly cà phê đầy giúp Tây Mễ, giương mắt nhìn
thẳng vào hai mắt của Quý Đông Lâm: "Người trên danh nghĩa nào đó nói,