"Anh Ứng, anh muốn nhờ tôi chăm sóc cô Điềm sao?" Đôi mắt to của
Tây Mễ nhìn chằm chằm vào anh.
Trong đôi mắt ươm ướt này dường như có một cục nam châm ăn sâu
bén rễ, gần như hút cả người anh vào bên trong. Tự chủ của Ứng Khúc Hòa
coi như không tệ, rất nhanh điều chỉnh lại trạng thái, cố ý đè âm thanh thêm
nặng nề: "Ừ, là ý này, nghe bà chủ nói, cô làm việc ở đây? Mấy ngày nay
cô giúp tôi chăm sóc cô ấy, bà chủ trả cô tiền lương bao nhiêu, tôi trả gấp
đôi."
Có tiền không kiếm là ngu. Tây Mễ lại biểu hiện dè dặt bình tĩnh,
hắng giọng nặng nề nói: "Ừ, tôi và cô Điềm hợp nhau, thuận tiện giúp anh
chăm sóc cô ấy cũng không thành vấn đề, tối nay để cô ấy ngủ cùng tôi đi.”
Ứng Khúc Hòa lấy chìa khóa từ trong túi quần ra đưa cho cô: "Cô ấy
sợ nóng, không có điều hòa không thể ngủ được, thông cảm một chút. Đây
là chìa khóa lầu một, hai người các cô ngủ lầu dưới, tôi ngủ lầu trên, không
can thiệp lẫn nhau, yên tâm."
Tây Mễ đưa tay ra, Ứng Khúc Hòa thả hai ngón tay cầm chìa khóa,
chìa khóa nhẹ rơi vào trong lòng bàn tay cô. Tây Mễ áng chừng cái chìa
khóa, dùng giọng điệu giang hồ nói: "Đúng vậy, do anh định đoạt, tôi lập
tức chuyển qua." Cẩn thận nhắc lại lời nói của Ứng Khúc Hòa lần nữa, rất
nhanh đã phát hiện ra điểm nghi ngờ: "Anh Ứng, sao anh biết phòng tôi
không có điều hòa? Anh biết tôi ở đâu à?"
Bàn tay nhỏ bé của cô lại hấp dẫn ánh mắt Ứng Khúc Hòa lần nữa,
đến độ khiến cho suy nghĩ của anh có chút mất tập trung. Anh trực tiếp bỏ
qua nghi ngờ của cô, cử chỉ khác thường hỏi một câu: "Cô bao nhiêu tuổi?"
Câu hỏi này khiến Tây Mễ ngẩn ra.
Chẳng lẽ ngại cô nhỏ, không đáng để thuê sao? Vì vậy thuận miệng
thêu dệt, nói dối số tuổi: "Hai… hai mươi lăm."