Anh ta đương nhiên hi vọng em gái có một kết cục tốt, nhưng không
thể chấp nhận em rể còn lớn hơn mình mấy tuổi. Càng không thể chấp nhận
Ứng Sênh Nam lừa dối Điềm Giản trộm hộ khẩu, giấu anh ta lén lút lĩnh
giấy hôn thú.
Tây Mễ ôm điện thoại nằm ở trên giường, trong ống nghe, giọng của
Ứng Khúc Hòa như cát đá, lọt vào màng nhĩ người nghe. Cô nói: "Bởi vậy,
bản thân em cảm thấy là Ứng Sênh Nam không đúng, người ta bảo vệ em
gái nhiều năm như vậy, anh ấy không báo tiếng nào đã mang đi, dựa vào cái
gì chứ? Anh... Khi nào trở về?"
Ứng Khúc Hòa: "Chuyện tình cảm nam nữ, khó nói lắm. Cuối tuần
quay về, công việc hôm nay của em thế nào?"
Tây Mễ cúi đầu nhìn tay ngâm nước đến trắng bệch, cùng mấy dấu
móng tay trên mu bàn tay, nói: "Rất tốt, đồng nghiệp cũng tốt lắm. Chỉ là
em không ngờ Lưu Dương cũng ở Ứng Thực Hiên, Đại sư huynh bại dưới
tay anh ta, hi vọng sau này có cơ hội có thể so tài với anh ấy."
Ứng Khúc Hòa có chút ấn tượng với đầu bếp nhỏ này.
Từ trong miệng Tây Mễ nghe tên của người khác phái trừ Quý Đông
Lâm, không hiểu sao trái tim Ứng Khúc Hòa như bị nhéo một cái.
Nói chuyện điện thoại với Tây Mễ xong, gần như không chút do dự
đặt vé máy bay chiều mai trở về Cẩm Dương.
....
Thứ Bảy, thời điểm bận rộn nhất của phòng bếp là buổi tối.
Tây Mễ nhanh chóng xách đao, đánh vảy cá, động tác đầu bếp ở bục
nước cũng rất nhanh, nhưng kỹ thuật cắt tỉa thì lại không có ai vượt qua
Tây Mễ.