EM LÀ CÔNG THỨC MĨ VỊ TÌNH YÊU CỦA ANH - Trang 460

qua đường vừa khóc vừa cười ngốc cỡ nào không? Còn anh? Anh ở đâu?
Nếu tôi là anh, tuyệt đối sẽ không để cho cô ấy chịu uất ức kiểu này đâu."

Cậu buông Ứng Khúc Hòa ra, nắm lấy tay Tây Mễ đưa cho anh xem:

"Anh nhìn xem tay cô ấy đi, tự anh xem đi! Dấu móng tay, không thể là của
Ulrica được? Đây chính là kết quả anh kiên quyết giữ con sói kia lại, hôm
nay là vết cào, ngày mai có thể là vết cắn đấy."

Trên mu bàn tay của Tây Mễ có mấy vết cào, bởi vì bị nhiễm trùng

nên đỏ rực lên, ngón tay bị phồng bọt nước đến trắng bệch nhăn nhúm.

Tim Ứng Khúc Hòa như bị cả đống châm ghim lên, dày mà đau.

Anh đi qua nhấc Tây Mễ từ trên ghế sofa lên, ôm đi ra ngoài, đến cửa

lớn thì dừng lại, xoay người nói với Quý Đông Lâm: "Vừa rồi, xin lỗi."

Quý Đông Lâm nắm chặt nắm đấm, vì một câu xin lỗi bất thình lình

của Ứng Khúc Hòa mà thoáng chốc buông ra.

Cậu không ngờ Ứng Khúc Hòa lại thay đổi thái độ nhanh như vậy, có

chút khiếp sợ.

Hầu kết Ứng Khúc Hòa lăn một vòng, vành mắt ửng đỏ, giọng nói rất

thấp: "Cảm ơn."

Tây Mễ ở trong ngực chép miệng, giống như con cún con ôm ngực

anh cọ cọ.

Đợi Ứng Khúc Hòa ôm Tây Mễ rời đi một hồi lâu, Quý Đông Lâm

vẫn khó tin sững sờ tại chỗ.

Vừa rồi... là chuyện gì xảy ra vậy? Ứng Khúc Hòa lại nói "Xin lỗi" với

cậu, sau đó lại nói "Cảm ơn"?

...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.