EM LÀ CÔNG THỨC MĨ VỊ TÌNH YÊU CỦA ANH - Trang 514

Tây Mễ nhìn gương trang điểm, cuối cùng cũng cắn răng, cầm kéo cắt

dần tóc đi, mãi đến khi tóc chỉ còn ngắn tẹo, dùng dao cạo lông mày, cạo
sạch đi.

Một quả đầu trơn bóng.

Tây Mễ ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào mình trong gương, cuối cùng

vẫn không chịu nổi kích thích, che mặt òa lên. Nước mắt không nhịn nổi
lăn ra khỏi hốc mắt.

Ham muốn nuôi tóc dài của cô đã bị sự thật đánh tan, lòng như bị dầu

sôi hắt vào, nóng và đau rát.

Ứng Khúc Hòa sắp xếp cho một sói một chó xong, đi từ sân sau về,

nghe thấy tiếng Tây Mễ trên tầng thì lên đó gõ cửa phòng cô, bên trong lại
không có ai trả lời. Anh cau mày, gõ tiếp: “Tây Mễ? Có chuyện gì thế?
Mau mở cửa.”

Tây Mễ quay lưng về phía gương, xoa cái mũi đỏ rực, giọng khản đặc,

“Em không sao.”

Cách một cánh cửa, Ứng Khúc Hòa nghe thấy tiếng cô, cũng có thể

mường tượng ra vẻ cô khóc.

Nước mắt nước mũi, mắt sưng đỏ, thậm chí chóp mũi cũng đỏ lên.

Ứng Khúc Hòa gõ tiếp: “Mở cửa.”

Tây Mễ ôm đầu trọc của mình, chui vào chăn, cô nào dám mở?

Hoàn toàn không có mặt mũi mở cửa.

Ứng Khúc Hòa bắt đầu xô cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.