nhận của anh. Tối nay ngủ một giấc thật ngon, được không? Nếu không,
anh sẽ rất đau lòng."
"Được rồi, vậy em ngủ nà." Tây Mễ bưng lấy mặt anh, hôn lên trán
anh một cái, "Anh cũng vậy, mỗi ngày phải ngủ sớm một chút, đừng vất vã
quá, nếu không em cũng sẽ đau lòng."
Tây Mễ giơ tay tắt đèn, rúc ở trong ngực anh, ôm lấy anh: "Cùng ngủ
nào."
Ứng Khúc Hòa nhắm mắt lại, cọ cọ đầu mũi ở trên trán cô, Tây Mễ rất
dễ dàng vượt qua sát hạch ngôn ngữ để tham gia tiệc chính phủ. Trong lúc
huấn luyện, biểu hiện của Tây Mễ hòa Lưu Dương không tệ, hai người đều
thành công ở trong danh sách đầu bếp cầm muôi.
Thức ăn ở tiệc chính phủ là năm món ăn một món canh, năm món ăn
này kết hợp Trung Tây, mà Tây Mễ hoàn toàn không biết gì về món Tây,
đây là thế yếu của cô, cho nên cô chỉ phụ trách nấu canh.
Tây Mễ theo đề nghị của Lý Quốc Lương và các đầu bếp khác cải
thiện súp tứ bảo, thành công đổi mới món ăn. Tất cả nguyên liệu nấu ăn của
bọn họ đều là từ các nơi ở Trung Quốc chuyên chở bằng máy bay về,
nguyên liệu nấu ăn làm trong tiệc chính phủ từ lúc hái đến vận chuyển về
không thể vượt qua sáu tiếng đồng hồ.
Thoáng cái ba tháng trôi qua, trước một tuần khi tiệc chính phủ bắt
đầu, Tây Mễ và các đầu bếp khác vào sơn trang Tử Vân ở.
Bởi vì hình thức đặc biệt. Toàn bộ hành lý cô mang đến đều bị tịch
thu, ngay cả đồ lót, vật dụng rửa mặt cũng do bên trên phát xuống. Điện
thoại bị tịch thu, Tây Mễ hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, cũng không
thể gọi điện cho Ứng Khúc Hòa, cũng không thể gởi tin nhắn thoại cho anh.