dưa chuột, nhũn như con chi chi ngẩng mặt lên nhìn cô, "Mễ Mễ, mình
đói..."
Bà chủ trong quầy bất đắc dĩ nói: "Cô gái Điềm Giản này sống chết
không chịu ăn đồ do chị làm, chê đầy dầu mỡ, khó ăn, em mau giải quyết
vấn đề thức ăn cho cô nàng này đi, chị chịu không nổi rồi."
Khẩu vị của Điềm Giản đã bị Ứng Sênh Nam nuôi hư rồi, tay nghề
bình thường hoàn toàn không thỏa mãn được cô ấy. Mùi vị, màu sắc thức
ăn hơi tệ chút thì cô ấy có thể sẽ chau mày rất lâu.
Lúc này thấy Tây Mễ trở về, so với thấy Ứng Khúc Hòa còn thân thiết
hơn, bụng đói ục ục ôm lấy cánh tay cô lắc lắc.
Hoàng hôn buông xuống, những ngọn đèn lòng trên đường phố sáng
lên.
Tây Mễ cầm lồng đèn đi đến vườn rau ở sân sau hái dưa hấu, lúc trở
lại phòng bếp thì thấy Ứng Khúc Hòa đứng ở trước bàn ăn, nhỏ giọng nói
gì đó với Điềm Giản.
Tây Mễ ôm một quả dưa hấu lớn đứng ở ngưỡng cửa, gõ vào cửa gỗ
dày đầy phong cách cổ xưa: "Tôi có thể vào không?"
"Vào đi." Ứng Khúc Hòa xoay người lại, nhìn thấy cô gái ôm một quả
dưa hấu lớn.
Dưa hấu ở trong ngực làm cho khuôn mặt nhỏ của cô gái đã nhỏ nay
càng nhỏ hơn. Nếu so ra thì mặt cô chắc hẳn bằng một bàn tay...
Trong mắt anh, Tây Mễ nhỏ nhắn, có chút đáng yêu.
Tây Mễ ôm dưa hấu vui vẻ đi qua mặt anh, đặt dưa hấu lên tấm thớt,
sau đó lấy một cái nồi đổ nước vào chuẩn bị nấu nước, bỗng "Ối" một