Tròng mắt Ứng Khúc Hòa khẽ động, âm thanh vẫn không chút gợn
sóng: "Ừ."
"Tôi nghe người ta nói, vì anh ta không theo dõi blog của anh trai anh
nên bị hủy tư cách thi thấu. Anh là một giám khảo cực kỳ coi trọng mùi vị,
nếu có người có thể làm ra thức ăn ngon, tại sao không cho anh ta một cơ
hội vậy? Hơn nữa theo tôi biết, anh ấy là cực nổi tiếng trên mạng, rất được
chào đón."
Không cần cô nói cũng biết, lượng fan của Mỹ Thực Đạo đã chứng
minh tất cả.
Ứng Khúc Hòa hỏi: "Có phải cô muốn tôi cho anh ta một cơ hội
không?"
Tây Mễ gật đầu.
Lông mày người đàn ông khẽ nhướng lên, thần sắc hiện lên chút biến
hóa: "Tôi có câu hỏi."
"Anh cứ nói."
Nước trong nồi sắt nhỏ bắt đầu sôi sục lên, vớt bọt trắng ra, mùi nấm
dại theo hơi nước mờ mịt bốc ra, khiến dạ dày người ta cồn cào.
"Anh ta có thực lực, nếu dự thi, cô sẽ có thêm một đối thủ, cô nghĩ thế
nào?"
Tây Mễ dùng muỗng gỗ nhỏ múc canh trắng sữa lên, để ở bên môi
thổi nguội chút, "Nếu thuyết phục được anh Ứng cho anh ấy một cơ hội,
coi như tôi trả cho anh ấy một ân huệ. Nếu không có anh ấy cho tôi mượn
tiền, tôi không thể nào trốn hôn được."
Ứng Khúc Hòa làm bộ hoàn toàn không biết gì: "Trốn hôn?"