Phó Minh Thời mở Laptop ra, nhìn hình cô tươi đẹp khuôn mặt tươi
cười trên màn hình trên, thanh âm anh ôn nhu, "Chỉ cần em thích."
Chỉ cần cô thích, anh nguyện ý thu lưu mèo lang thang có thể làm cho
cô vui vẻ, hoặc bất kỳ động vật nào.
Thanh âm đàn ông trầm thấp như dẫn theo điện, lỗ tai Chân Bảo không
hiểu tại sao lại nóng lên, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, cô vẫn do dự
nói: "Để em lấy ảnh cho anh xem, anh xem một chút có thích hay không."
Nếu như Phó Minh Thời chỉ là bận tâm tình cảm của cô, quên đi.
"Cũng tốt." Phó Minh Thời để điện thoại di động xuống, đợi cô.
Chân Bảo gửi tấm hình kia. Chỉ có cái này một tấm, chính cô không
nghĩ tới chụp mèo.
Phó Minh Thời vốn chờ mong một Hắc Miêu, không nghĩ tới cô kèm
theo bản thân, nhìn cô trong tấm ảnh dáng tươi cười ngọt ngào, Phó Minh
Thời suy nghĩ một chút, cố ý không trả lời.
Trong lòng Chân Bảo lo sợ, hỏi anh: Như thế nào? Anh thích không?
Lúc này Phó Minh Thời mới gõ chữ: Chính là nó?
Chân Bảo cúi đầu nhìn, không rõ ý của anh, Phó Minh Thời lại gửi đến:
Mèo đẹp, chủ nhân cũng không tệ.
Liên hệ xuôi ngược, Chân Bảo vội vàng giải thích: Em hỏi chính là mèo.
Phó Minh Thời: thích.
Chân Bảo nở nụ cười.
Bên kia Phó Minh Thời nhìn rồi gõ "Người cũng thích", nhìn thật lâu,
mới xóa bỏ, đổi thành: Ngủ ngon.