Lần đầu tiên Phó Minh Thời biết rõ, quần jean mấy chục đồng, còn có
thể mặc thành hương vị câu người này.
Cổ họng chuyển động, Phó Minh Thời yên lặng không tiếng động tới
gần.
Hắc Đản, Nguyệt Lượng đều đặc biệt quen thuộc anh, tuy rằng đều nhìn
thấy, nhưng một mèo một chó đều không biểu hiện ra khác thường.
"Không cho phép quấy rối." Chân Bảo rốt cuộc bắt được Nguyệt Lượng
rồi, sờ sờ đầu mèo, trước tiên ôm tiểu gia hỏa chuyển cạnh mình.
Nguyệt Lượng nhu thuận mà cọ chủ nhân, đang nằm thoải mái, không
muốn đứng lên.
Chân bảo đang định đứng thẳng, ánh mắt xéo qua bỗng nhiên thoáng
nhìn một bên giường bị đột nhiên thêm một bàn tay!
Chân bảo sợ tới mức quay người.
Phó Minh Thời thuận thế cầm chặt đầu vai cô bức bách cô ngửa mặt ngã
xuống giường, lập tức hai tay của anh giữ thân thể cô, cúi đầu đối mặt cùng
cô, trong tròng mắt đen toát ra lửa nguy hiểm, "Chủ động tới phòng anh, lại
bày ra cái loại tư thế này, Phượng Bảo, là anh nghĩ sai rồi, hay là, thật sự
muốn?"
Chân Bảo vừa kinh hãi, lòng còn sợ hãi, hiện tại Phó Minh Thời như
thái sơn áp trên đỉnh đầu, tư thế cực kỳ có tính xâm lược, cô khẩn trương
tim đập tùng tùng, lại không dám thở mạnh, thật lâu mới phản ứng Phó
Minh Thời nói gì đó, vội quay đầu giải thích: "em, Nguyệt Lượng chạy tới
bên này, em tới bắt nó."
Phó Minh Thời nhìn chằm chằm vào mặt cô đỏ đỏ, trầm giọng nói: "Anh
nhớ được, anh đã đóng cửa."