"Em về phòng trước." Chân Bảo không muốn ngâm, một bên tránh tay
một bên quay đầu nói.
Phó Minh Thời bất đắc dĩ cười: "Thời gian quá ngắn, không có tác
dụng."
Chân Bảo vẫn kiên trì.
"Sợ anh?" Nhìn cô đỏ mặt, mắt Phó Minh Thời chuyển màu tối.
Chân Bảo lắc đầu.
Phó Minh Thời không tin, "Nếu như không sợ, vì cái gì mắt cũng không
dám nhìn anh?" Anh hy vọng cô quen sớm chút, thói quen mới có thể càng
tự nhiên chung sống. Sau khi xoay cằm Chân Bảo qua, Phó Minh Thời cúi
đầu hôn mi tâm cô, "Nhìn anh, nhìn xong rồi anh để em đi lên."
Phòng ngủ cũng có thể ngâm nước nóng, anh cố ý không nói cho cô
biết.
Chân Bảo run rẩy mà mở to mắt, đối diện là ngực Phó Minh Thời, trắng
nõn rắn chắc. Bên tai ma xui quỷ khiến vang lên câu hỏi cô Phó Minh Thời
có cơ bụng hay không, Chân Bảo giống như đột nhiên không quản được
ánh mắt, ánh mắt một chút dời xuống,...
Ngay lúc Chân Bảo vẫn muốn nhìn một chút Phó Minh Thời có cơ bụng
hay không, trước khi cơ bụng xâm nhập mắt cô, là quần bơi màu đen rộng
thùng thình của Phó Minh Thời, nhưng cái quần có một chỗ cũng không
rộng thùng thình, giống như, giống như ẩn giấu một cái bánh mì dài cách
thức tiêu chuẩn!
Ý thức được đó là cái gì, toàn bộ người Chân Bảo đều muốn nổ, vừa
muốn chạy đi, dưới mũi bỗng nhiên nóng lên.