nhìn cô.
Lần đầu tiên Chân Bảo nhìn thấy Phó Minh Thời như vậy. Từ lúc bắt
đầu mối quan hệ, Phó Minh Thời cho cô cảm giác như người trên TV,
không cùng một thế giới với cô, giữa hai người cách một khoảng. Từ từ ở
chung, cô mới phát hiện Phó Minh Thời rất quan tâm mình, dù cô cần gì,
Phó Minh Thời sẽ tìm nhanh nhất cho cô, coi như hai người không đồng
nhất ý kiến, cuối cùng Phó Minh Thời cũng sẽ thỏa hiệp.
Nhưng Phó Minh Thời trước mắt, giống gặp phải vấn đề nan giải gì đó,
không biết mở miệng làm sao.
Tại sao lại như vậy? Chân Bảo không có đầu mối.
"Thế nào?" Chân Bảo nhẹ giọng hỏi.
Phó Minh Thời nhìn cô, cười: "Không có gì, chỉ là, ngày mai ba mẹ anh
đến, bọn họ cũng ở đây ăn Tết."
Chân Bảo mở to hai mắt.
Phó Minh Thời đã dự đoán được cô có thể như vậy, trêu chọc nói: "Sợ
à?"
Chân Bảo cứng đờ lắc đầu, ánh mắt rơi ở phía trước trên cửa sổ xe. Cô
không sợ, cô chỉ hơi hoảng.
Cô tháng năm đến Thủ Đô, chuẩn bị kiểm tra trong lúc đó cùng ba Phó
Minh Thời Phó Chinh đã gặp mặt, lúc đó ba Phó ở đó. Ông cụ Phó lớn tuổi,
chỉ nhìn một cách đơn giản bề ngoài, Phó Minh Thời càng giống Phó
Chinh. Phó Chinh hơn năm mươi tuổi, bên ngoài trẻ hơn tuổi rất nhiều, lạnh
lùng uy nghiêm, phù hợp với một chủ tịch tập đoàn như Chân Bảo tưởng
tượng.