ngủ cùng em..., coi như em di tình biệt luyến muốn bắt cá hai tay, anh cũng
sẽ không cho em cơ hội.”
Liên tiếp mấy lần chỉ cần, Chân Bảo tràn đầy cảm động, thẳng đến khi
Phó Minh Thời nói đến đi ngủ, tâm cô liền luống cuống, mở to mắt tranh
cãi nói: “em mới không muốn bắt cá hai tay.” Cô là loại người này sao?
Không có cảm giác, không thích có thể chia tay, bắt cá hai tay là vấn đề
nhân phẩm.
Hiện tại Phó Minh Thời không muốn nói chuyện, anh nâng cằm cô lên,
thấy cô nhắm mắt lại, mới từ cái trán cô chậm rãi hôn xuống. Ngẫu nhiên có
người đi ngang qua, anh không thèm để ý, một lòng hôn cô, hôn gương mặt
cô nóng lên, hôn bờ môi ngọt ngào của cô, thân thể chặt chẽ đè ép cô, muốn
cùng cô hòa làm một thể.
Đáng tiếc dưới đèn đường, điều đó không thể thực hiện.
Lưu luyến không rời buông môi cô ra, lại vẫn chưa thỏa mãn hôn mấy
lần, Phó Minh Thời rốt cục nghĩ đến chính sự, dán lên trán cô hỏi: “Em
không lo lắng anh bắt cá hai tay, vậy lúc em xem anh có scandal với người
khác, cũng không có cảm giác khác?” Lúc nói chuyện, mắt đen khóa chặt
mắt Chân Bảo mở to ngập nước.
Lông mi Chân Bảo thật dài liên tục nhấp nháy mấy lần, miệng nhếch
nhếch, tầm mắt rủ xuống.
Đột nhiên tâm tình Phó Minh Thời đặc biệt tốt, hôn ánh mắt của cô:
“Ghen?” Biết ăn dấm, mới nói rõ cô để ý.
Chân bảo không phủ nhận.
Phó Minh Thời thích cô ăn dấm, nhưng cũng không nỡ để cô ăn dấm,
vuốt ve khóe môi cô nói: “Ngày mai có phóng viên phỏng vấn, anh sẽ làm
sáng tỏ scandal với Hạ Dĩnh. Năm ngoái không làm sáng tỏ là cảm thấy