"Một hồi xuống núi, người khác không biết, còn tưởng rằng anh khi dễ
em." Phó Minh Thời nhẹ nhàng quét mũi cô.
Chân Bảo lại cúi đầu, dùng gậy gỗ khơi đống tiền giấy lên, để bên trong
cũng đều đốt hết.
"Cha người yên tâm, con sẽ chiếu cố Phượng Bảo thật tốt." Phó Minh
Thời bỗng nhiên xoay người, trịnh trọng dập đầu.
Chân Bảo bị xưng hô của anh kinh ngạc, ngơ ngác nhìn hắn.
"Sớm muộn gì cũng phải sửa." Phó Minh Thời ngồi dậy, cười với cô.
Trong lòng Chân Bảo ấm áp, nếu như Bà Quách nghe được lời nói của
Phó Minh Thời, đại khái sẽ không nghĩ như vậy.
Tế bái trưởng bối xong, Chân Bảo dẫn Phó Minh Thời đi đuòng khác
xuống núi, chân núi bên này có hồ nước, khi còn bé Chân Bảo thường theo
ba đến bên này câu cá, may mắn có thể câu hai con lớn, bằng không hai
người ở tại ngọn núi nhỏ thôn này, cũng không có gì giải trí.
Ngồi nửa giờ ở bên hồ, đối mặt nước hồ trong suốt, thương cảm trong
lòng Chân Bảo chậm rãi lắng đọng xuống.
Phó Minh Thời câu được một con cá trắm cỏ, đoán chừng có bốn năm
cân.
Chân Bảo hưng phấn chạy tới, trước đó không có động tĩnh, cô còn
tưởng rằng hôm nay không có cá ăn.
"Có thưởng sao?" Trên mặt cô khôi phục tươi cười, Phó Minh Thời cũng
nhẹ nhàng thở ra, thuần thục xoay người nhìn vị hôn thê đang nhìn cá đến
ôm trong ngực.