"Giúp anh tắm."
Phó Minh Thời nắm tay cô lên đặt ở sau lưng của hắn, mắt đen nhìn
thẳng cô, tóc ngắn sớm đã ướt, đặc biệt hấp dẫn.
"Trở về phòng." Chân Bảo nằm xuống lại đầu vai anh, khẩn trương cầu
anh.
Phó Minh Thời một mực hôn cô, "Bên trong quá nóng."
Chân Bảo còn muốn khuyên, tay anh bắt đầu không thành thật, sợ bị Bà
Quách sát vách nghe thấy, Chân Bảo không thể không cắn chặt môi.
Bài nhạc ở lầu hai đã ngừng, mặc dù phòng tắm có tiếng nước che lấp,
nhưng Chân Bảo vẫn là chăm chú che miệng lại, nhiều lần, đều sợ vách
tường đối diện sẽ không chịu nổi, bị lực đạo từ Phó Minh Thời truyền tới
trên tay cô, đạp đổ.
Bọn họ chờ đợi thật lâu trong phòng tắm, lâu đến túi chườm nóng bên
trong nước, đều chảy hết.
Cuối cùng Phó Minh Thời khiêng Chân Bảo lên lầu.
Chân Bảo co quắp trên giường, một chút sức lực cũng bị mất, so với
khóa thể dục chạy xong một ngàn mét còn chua.
"Một mực ở nơi này cũng không tệ." Phó Minh Thời nằm xuống, ôm lấy
cô nói, "Đặc biệt phong vị."
Chân Bảo đánh anh.
Phó Minh Thời nắm lấy tay nhỏ cô, giơ lên bên miệng hôn, "Phượng
Bảo, ở cùng anh đi?"
Chân Bảo chấn động trong lòng.