Nhìn ra anh đang nói đùa, đột nhiên Chân Bảo tìm về cảm giác chung
đụng trên đường cùng anh quay về Thủ đô, không khỏi trừng mắt liếc anh
một cái.
Trên bàn bày ra một phần mô phỏng đề thi Anh ngữ lúc trước Chân Bảo
đã làm xong, điểm tối đa là 150, Chân Bảo đạt 114.
Chân Bảo cúi đầu gảy bàn, biết rõ điểm này không cao.
Sắp tới kỳ thi, Phó Minh Thời không muốn cô bị áp lực, "Cũng không tệ
lắm, mấy môn khác thi bao nhiêu?"
Hai ngày nay Chân Bảo thi thử, ngữ văn 135, toán học 120, Lý tổng hợp
213.
Phó Minh Thời tính toán, lấy điện thoại di động ra điều tra số điểm năm
trước của Thủ đô, nhìn kết quả, Phó Minh Thời nở nụ cười, thiệt tình khen
cô: "số điểm này cao hơn so với điểm năm trước, coi như là dựa vào em, chỉ
cần ổn định lúc làm bài thi, có lẽ cũng có thể thi đậu với điểm số cao." Tự
học có thể đạt điểm này, nếu như vẫn còn đi học, nhất định Chân Bảo sẽ
đứng nhất.
Anh nói có hàm ý khác, Chân Bảo nghi ngờ lặp lại: "Coi như là dựa vào
chính mình?"
Phó Minh Thời quay người, lưng tựa vào bàn, hai tay chống lấy mặt
bàn, nghiêng đầu nhìn cô, nửa bên mặt bị ánh mặt trời chiếu sáng, ánh mắt
giống như ôn nhu, "Chân Bảo, em là vị hôn thê của anh, em muốn học đại
học, coi như là không tham gia kỳ thi Đại Học, anh cũng có thể an bài em
vào một trường đại học."
Chân Bảo đã sớm biết được Phó gia có tiền, lời này của Phó Minh Thời
đánh vào sâu trong tâm của cô, chỉ làm cho cô không quá thoải mái, cúi đầu
nói: "Thi được bao nhiêu là bao nhiêu, một lần thi không đậu, hai lần vào