EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 114

nguyên vẹn. Em nghĩ không thể không nể mặt bác ấy được nên quyết định
đến rủ Hoài Nguyệt dẫn Đậu Đậu đi chơi một ngày, lần trước anh em mình
đã ăn cơm ở nhà người ta, lần này phải có qua có lại mới được”.

Thấy hồi lâu Cơ Quân Đào không lên tiếng, Cơ Quân Dã đành phải nói

tiếp: “Biết anh ghét nhất là những chỗ đông người nên em đã bảo A Thích
lái xe tới đón rồi, bốn người đi là vừa đẹp. Lát nữa em đi nói với Hoài
Nguyệt”.

Cơ Quân Đào vừa đi lên phòng vẽ trên tầng vừa nói: “Để anh lái xe, xe

anh ngồi năm người cũng không thành vấn đề. Đậu Đậu thì ngồi mất bao
nhiêu chỗ chứ. Đã lâu anh không đến Ngô Giang. Mấy hôm trước anh lôi
một bức tranh vẽ dở ra, đang muốn vẽ thêm vài nét bút nữa”.

Cơ Quân Dã vui vẻ nói: “Vậy thì tốt quá, chúng ta ở luôn một buổi tối ở

đó đi. Buổi tối ngồi hóng gió sông, ăn cá sông tươi, thêm ít rượu quê nữa
thì còn gì bằng”.

Nhìn vẻ chờ mong của em gái, Cơ Quân Đào không kìm được, cười nói:

“Nếu em định qua đêm ở đó thật thì phải thông báo cho mọi người để
chuẩn bị trước. Nếu không đến lúc đó, cái gì cũng phải nháo nhào đi mua
thì phiền phức lắm”.

Cơ Quân Dã nghĩ bụng, thông báo cho mọi người? Trừ Hoài Nguyệt thì

còn phải thông báo với ai nữa chứ? Đây vẫn là anh trai mình sao, sao hôm
nay lại dễ nói chuyện thế? Chẳng lẽ A Thích nói đúng? Anh ấy đi là vì Đậu
Đậu hay vì Hoài Nguyệt? Hay là tâm bệnh của anh ấy đã thật sự biến mất
hoàn toàn, bắt đầu hướng tới cuộc sống xã giao bình thường rồi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.