EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 112

A Thích suy nghĩ một chút rồi nói: “Phải để anh ấy đi, cứ yên tĩnh mãi

cũng không phải chuyện tốt đối với thân thể và tinh thần anh ấy. Anh thấy
anh ấy rất thích Đậu Đậu, nếu như Đậu Đậu muốn xem thì nói không
chừng anh ấy cũng có thế gắng gượng đi một chuyến”.

Cơ Quân Dã không tin, nói: “Chưa tới mức đó chứ? Nếu là em đi thì em

cũng muốn cho Đậu Đậu đi theo, được nghỉ ba ngày cũng không có việc gì
làm”.

“Chưa từng thấy bà chủ nào rảnh rỗi như em cả. Không phải phòng triển

lãm vẫn mở cửa sao?” A Thích cười nói.

“Anh trai em mới thực sự là ông chủ, vậy mà có bao giờ hỏi đến câu nào

đâu”, Cơ Quân Dã cũng cười nói: “Nhà họ Cơ có sống nhờ vào phòng triển
lãm này đâu, hơn nữa bán tranh cũng không cần phải hò hét tối ngày như
bán rau”.

A Thích nói: “Quân Đào đã thay đổi rất nhiều, em phải cho anh ấy thời

gian. Anh ấy rất có thiện cảm với cô Thương, lần trước lúc cô Thương bị
Leshy làm cho sợ quá chạy mất, anh đã thấy anh ấy đứng cười nhìn cô ấy.
Đó là chuyện chưa từng xảy ra bao giờ”.

“Hoài Nguyệt?” Cơ Quân Dã giật mình hỏi: “Anh trai em thích cô ấy à?”

“Có thể chưa hẳn là thích nhưng chắc chắn là không ghét. Hai mẹ con họ

đang làm anh ấy thay đổi, anh có thể thấy điều đó. Cho nên, Tiểu Dã à, em
cố gắng tìm cơ hội để Quân Đào tiếp xúc với họ nhiều một chút, việc này
cực kì có lợi cho quá trình bình phục của anh ấy”.

Cơ Quân Dã suy nghĩ mông lung. Hoài Nguyệt và anh mình? Không

phải chứ?

Theo cô biết thì hai người này cũng chưa nói với nhau được mấy câu,

anh trai mình còn chưa gặp người ta mấy. Chính mình còn phải nhắc nhở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.