EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 111

Tư Tư thở dài nói: “Cho nên người ta mới nói, thà có mẹ ăn xin còn hơn

có bố làm quan, đúng là không sai chút nào. Đậu Đậu có một người mẹ như
em thì cũng không thể nói là thiếu may mắn được”. Cô cảm khái, quên luôn
cả đề tài lá cải vừa rồi.

Hội trưởng Uông và Cơ Trọng Minh là bạn chơi với nhau từ nhỏ, sau đó

mặc dù một người học hội họa, một người nghiên cứu khảo cổ nhưng mấy
chục năm qua, hai nhà vẫn qua lại rất mật thiết.

Con trai Hội trưởng Uông đã định cư ở nước ngoài từ lâu, hai vợ chồng

già không muốn rời xa quê quán, hằng năm chỉ đi thăm cháu trai, cháu gái
một lần, còn toàn bộ thời gian đều ở trong nước. Sau khi mẹ Cơ Quân Đào
qua đời, Cơ Trọng Minh lại thoắt ẩn thoắt hiện, Hội trưởng Uông và hai
anh em Cơ Quân Đào, Cơ Quân Dã dù sao cũng cách nhau một thế hệ nên
trừ ngày lễ, ngày tết thì cũng rất ít khi gặp mặt. Trước đó vài ngày, Hội
trưởng Uông nghe nói phòng triển lãm Tố sẽ tổ chức một triển lãm tranh
của cha con nhà họ Cơ, nhớ ra đã lâu lắm không liên lạc với hai đứa con
ông bạn già, liền gọi điện thoại mời hai anh em đi xem đua thuyền rồng.

Cơ Quân Dã đặt điện thoại xuống, vẻ khó xử. Nói thật, cô không phải trẻ

con nên chẳng hứng thú gì với việc đi xem đua thuyền rồng, chắc chắn lúc
đến nơi thì bên bờ sông đã chật kín, tâm tình có thoải mái cũng sẽ không
còn thấy vui vẻ nữa. Có điều, không mấy khi bác Uông gọi điện thoại mời,
nếu mình từ chối thì thực sự cũng không phải phép. Người đã có tuổi cũng
không khác em bé là mấy, mình phải nịnh, phải dỗ, nếu không người ta sẽ
không thoải mái, biết đâu lại sinh ra tâm bệnh, vậy thì tội lỗi của mình sẽ
lớn lắm.

Vì vậy cô tìm A Thích thương lượng: “Hay là hai chúng ta đi cho phải

phép. Chắc chắn anh trai em không muốn đi. Nhiều người như vậy, bảo anh
ấy đi chẳng phải sẽ làm anh ấy khó chịu sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.