EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 288

Anh cũng nghĩ tới chuyện hỏi Cơ Quân Dã số điện thoại di động của

Hoài Nguyệt nhưng lại không không biết phải giải thích với em gái như thế
nào. Chỉ mong Hoài Nguyệt thật sự có việc gấp, xử lý xong sẽ quay lại đây.
Ai ngờ đợi cả buổi tối cũng không thấy bóng người.

“Anh, trưa nay chúng ta ăn gì? Hay là ăn đơn giản một chút, em sang nóc

nhà Hoài Nguyệt hái mấy quả mướp về nấu mì được không? Hoài Nguyệt
đâu? Gọi cô ấy sang ăn cùng đi”. Cơ Quân Dã vừa nói vừa lén quan sát sắc
mặt anh trai, nhất định là đã có chuyện gì đó xảy ra giữa anh trai và Hoài
Nguyệt. Cãi nhau à? Chắc không phải, hai người sao có thể cãi nhau được
chứ? Chẳng lé anh trai tỏ tình nhưng bị từ chối?

“Không thấy Hoài Nguyệt”. Cơ Quân Đào nhỏ giọng nói.

“Không thấy? Là sao?” Cơ Quân Dã không hiểu nên hỏi lại, trong lòng

cảm thấy hơi buồn cười. Một người lớn chứ có phải trẻ con đâu, chẳng lẽ
còn định giữ người ta bên mình cả ngày không cho ra ngoài đi dạo sao?

“Buổi sáng hôm qua thức dậy, anh phát hiện cô ấy không còn ở đây”. Cơ

Quân Đào nói ậm ờ, cho dù đó là em gái mình nhưng cũng có một số việc
xấu hổ không dám nói ra.

“Anh, thế anh lăn ra ngủ một mạch đấy à?” Cơ Quân Dã thất vọng nói:

“Không phải anh thích người ta à? Tại sao không diễn một vở chong đèn
thức đêm tâm sự gì đó? Đúng là khúc gỗ chứ không phải người. Rõ ràng cô
đã hiểu câu nói của anh trai theo nghĩa Cơ Quân Đào lên tầng ngủ một giấc,
buổi sáng đi xuống phát hiện Hoài Nguyệt vốn nằm trên sofa đã đi mất rồi.

“Đúng là anh ngủ say quá”, Cơ Quân Đào vô cùng hối hận: “Sáng sớm

hôm qua cô ấy về thành phố rồi”.

Thì ra là vì chuyện này, Cơ Quân Dã thầm bật cười. Sao lại không khác

gì một cậu bé mười lăm tuổi như vậy chứ? Cứ phải kề cận suốt ngày mới
yên tâm sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.