EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 330

Hoài Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên như bị lời nói của anh làm hoảng

sợ. Dưới ánh trăng, sắc mặt cô trắng xanh, trong đôi mắt long lanh như
nước toát ra một vẻ e lệ và một thoáng hoang mang, dáng vẻ bối rối, bất an
của cô làm người ta muốn ôm cô vào lòng để thương để yêu. Cơ Quân Đào
rất muốn ôm cô vào lòng vỗ về, hỏi xem vì sao cô quan tâm đến anh như
vậy mà lại không muốn đón nhận anh.

“Em phải về nhà đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi”. Hoài Nguyệt xoay

người đi về phía nhà mình.

“Hoài Nguyệt”, anh nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trọng, vội vàng gọi

giật cô lại nhưng do dự mãi, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng hỏi: “Em, có phải
cũng giống Tiểu Dã?” Anh hơi đỏ mặt: “Hôm đó, anh không…” Anh biết
không nên hỏi cô như vậy nhưng lại thật sự lo lắng.

Hoài Nguyệt lập tức đỏ mặt, không, cô cảm thấy từ đầu đến chân mình

đề đỏ rực lên rồi. hai người mặt đối mặt nói chuyện về buổi tối hôm đó như
vậy làm cô không thể không cảm thấy vô cùng xấu hổ vì hành vi phóng
đãng của mình.

“Không đâu”, cô vội vàng đáp rồi chạy về nhà như bỏ trốn.

Cơ Quân Đào đứng đằng sau nhìn cô, vội vội vàng vàng lấy chìa khóa ra

mở cửa, sau đó không quay đầu lại, sập cửa rầm một tiếng. Tại sao lại
hoảng sợ như một cô bé chưa biết đến chuyện đời như vậy, anh cười khổ
rồi đi tới, giúp cô nhẹ nhàng đóng cửa vườn hoa lại.

Đêm đó Hoài Nguyệt cũng ngủ không ngon, trong đầu vẫn vang vọng

mãi những điều Cơ Quân Dã kể về Cơ Quân Đào.

Cô đã ly hôn hơn một năm, mặc dù đồng nghiệp, bạn bè và cả lãnh đạo

đều đối xử không tệ với cô, cũng có khối người thích cô, ái mộ cô, muốn
tiến thêm một bước trong mối quan hệ với cô, nhưng không có bất kỳ
người nào bày tỏ tình cảm với cô non nớt như Cơ Quân Đào. Anh đau buồn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.