vì cô, anh vui vẻ vì cô. Cô nhớ tới cổ tay quấn băng gạc của anh, mặc dù
anh không chịu thừa nhận nhưng rõ ràng Tiểu Dã đã ám chỉ đó là vì cô.
Còn cả đêm đó, cô có thể cảm nhận được bàn tay anh vuốt ve cô mang theo
bao nhiêu tình cảm, ánh mắt anh nhìn cô quyến luyến và say mê, tình cảm
này nồng đậm đến mức làm cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cô
muốn thuyết phục mình rằng đây chỉ là sự cố chấp của người bệnh trầm
cảm, có lẽ sau một thời gian, sự cố chấp biến mất, cảm xúc cũng sẽ biến
mất, nhưng ít nhất bây giờ tình cảm này đã làm cô cảm động. Sự cảm động
ấy khiến cô càng hoang mang.
Nhưng cô phải cân nhắc rất nhiều vấn đề. Nếu như anh yêu cô nhưng lại
chỉ muốn duy trì quan hệ tình nhân thì cô có chịu hay không? Nếu như anh
bằng lòng lấy cô thì cô có sợ vấn đề dòng dõi nhà họ Cơ và sợ anh thay
lòng đổi dạ sau khi khỏi bệnh hay không? Một vấn đề còn nghiêm trọng
hơn là một khi cô và anh lấy nhau, anh ở bên cạnh cô suốt đời, bệnh trầm
cảm cũng kéo dài cả đời không thể chữa trị, liệu cô có sẵn lòng sống trong
tình trạng nơm nớp lo âu như đi trên băng mỏng như vậy không? Cho dù
nhà họ Cơ có thể thuê được cả chục người giúp việc, nhưng cẩn thận mấy
cũng có lúc sơ suất, không phải Cơ phu nhân vẫn nhảy lầu tự tử hay sao?
Cô, Thương Hoài Nguyệt, có năng lực chăm sóc cả anh và Đậu Đậu hay
không?
Hoài Nguyệt suy nghĩ suốt đêm nhưng không tìm ra đáp án. Trời còn
chưa sáng đã vội vã ra khỏi nhà, bắt xe buýt đến bến xe rồi lại bắt xe đường
dài đến thôn Thanh Sơn thăm Đậu Đậu. Có lẽ khi nhìn thấy Đậu Đậu,
những ý nghĩ rối bời này của cô sẽ biến mất. Cô sẽ không còn bị người đàn
ông đó mê hoặc, sẽ toàn tâm toàn ý tìm một cuộc sống ổn định cho Đậu
Đậu. Cô nhắc nhở chính mình, trước hết phải là một người mẹ rồi mới
được phép là một người phụ nữ. Cho dù mình thích Cơ Quân Đào nhưng
Đậu Đậu không thể sống trong một gia đình có người bệnh trầm cảm, điều
đó sẽ để lại nỗi ám ảnh và tầm ảnh hưởng lớn đối với sự trưởng thành của
nó.