Nghe vậy, Cơ Quân Dã cau mày nói: “Em cũng nghĩ đến vấn đề này, hay
là anh đến nói với cô ấy là bệnh của anh trai em khỏi rồi? Anh là bác sĩ, cô
ấy không tin em thì cũng sẽ tin anh”.
A Thích thở dài: “Bây giờ em với anh, ai nói cũng vô dụng! Quan hệ của
anh với gia đình em là gì, sao cô ấy có thể dễ dàng tin anh được? Hơn nữa,
em lại nói với cô ấy rằng anh trai em đã cắt cổ tay, không phải nghĩa là
bệnh tình của Quân Đào đã nặng hơn sao, vì vậy cô ấy càng sợ hãi hơn”.
Cơ Quân Dã tức tối: “Vì sao anh không nói sớm, anh mà nói với em từ
trước thì em còn nói với cô ấy nữa làm gì? Thà nói là em nổi điên chém
anh ấy cũng không thể nói ra sự thật được. Em vốn lợi dụng lòng trắc ẩn
của cô ấy để ép cô ấy tốt với anh trai em hơn một chút, một chút chút thôi
cũng được, không ngờ khéo quá hóa vụng, thành ra tự cầm đá phang vào
chân mình. Lần này em hại chết anh ấy rồi, lần này chẳng qua là anh ấy
nhất thời không chịu nổi. Chẳng lẽ bệnh thật sự tái phát nghiêm trọng như
vậy sao?”
Thấy cô mắt mũi đỏ hoe, A Thích vội ôm cô vào lòng an ủi: “Đừng khóc,
đừng khóc, biện pháp của em cũng chưa chắc đã vô dụng. Hoài Nguyệt rất
dễ mềm lòng. Có lẽ đúng như em nói, thông cảm một chút, quan tâm một
chút, thế là thành hai chút, vậy là không rời được nhau nữa. Hai người sẽ từ
từ gần nhau hơn, điều này còn hiệu quả hơn việc chúng ta khổ công khuyên
bảo. Vẫn nói là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà, từ từ rồi cô ấy cũng sẽ
hiểu, thực ra bệnh của anh trai em không đáng sợ như vậy. Được cô ấy
quan tâm, tâm tình anh trai em sẽ tốt hơn, nói không chừng bệnh tình cũng
sẽ khỏi hẳn, vậy không phải mọi người đều vui sao? Mấu chốt là phải cho
hai người bọn họ ở bên nhau nhiều hơn, cứ anh trốn em tránh mãi thì bao
giờ mới khá được. Cho nên lúc này em có thai là chuẩn rồi, không phải cô
ấy đã đồng ý sẽ nấu cơm cho em sao? Đương nhiên không thể chỉ có em
với cô ấy ăn cơm với nhau đúng không? Đến lúc đó gọi anh trai em và anh
sang ăn cùng, một lần, hai lần không phải rồi sẽ ổn sao?”