cháy thành tro đi, trong anh có em, trong em có anh, tuy hai mà một. Lúc
này cô không nghĩ gì nữa, không nghĩ đến bệnh tình của anh, không nghĩ
đến cuộc sống sau này. Trong đầu chỉ có duy nhất sự thân mật khăng khít
khi ở bên nhau trong giây phút này.
Cơ Quân Đào nghe lời, nhẹ nhàng đặt cô xuống nền nhà mát lạnh. Nền
đá cẩm thạch màu đen, thân thế trắng muốt sáng lung linh dưới ánh trăng.
Anh hôn lên mỗi một tấc da thịt trên người cô, cảm nhận thân thể mềm mại,
ấm áp của cô nhẹ nhàng run rẩy dưới nụ hôn quyến luyến mê say của anh.
Mồ hôi từ người anh rơi xuống thân thể đẹp đẽ bên dưới, hòa làm một với
mồ hôi trên người cô.
“Không được”. Cô cảm thấy bờ môi ấm áp của anh vẫn đang trôi dần
xuông bên dưới, cô làm sao có thể chịu đựng được sự mơn trớn dịu dàng
như vậy.
Bàn tay rất đẹp của anh dịu dàng ôm vòng qua eo cô như trả lời, môi anh
vẫn không dừng lại.
Mũi chân Hoài Nguyệt căng cứng, cô cố gắng kìm nén tiếng hét sắp bật
ra khỏi miệng lại, tiếng rên rỉ đứt quãng vỡ vụn như những nốt nhạc nhảy
múa dưới ánh trăng, tạo nên bản nhạc nguyên thủy nhất và cũng xúc động
nhất của loài người trong đêm tối.
Hoài Nguyệt co chân lại, quấn chặt eo anh, toàn thân linh hoạt đón nhận
sự cuồng nhiệt của anh. Thân thể cô thực hiện một vũ điệu làm cho anh
được tận hưởng sự vui vẻ không gì sánh bằng. Người đàn ông ngoài lạnh
trong nóng này đã kìm nén quá lâu, quá lâu rồi. Trước mặt cô, lần nào anh
cũng gác lại sự kiêu ngạo của mình để chiều theo cô, điều này làm cô vừa
hoảng hốt lại vừa không thể không cảm thấy thương hại anh. Cô một lòng
muốn trả lại gấp đôi những gì anh đã âu yếm dành cho mình.