EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 359

Đậu Đậu của chúng ta thế” Nói rồi cô lại bật cười: “Anh đúng là xuề xòa
thật đấy”.

Lúc cô cười, hai lúm đồng tiền nhàn nhạt trên má như ẩn như hiện. Cả

gương mặt trở nên cực kỳ sinh động, hàm răng trắng tinh, đôi môi như
phấn hồng. Cơ Quân Đào nhớ lại lần trước, cũng ở trước cánh cửa này, cô
khóc trong lòng anh, nước mắt ướt nhẹp vai áo anh. Trong nước mắt của
cô, anh đã lạc mất linh hổn.

“Có lúc anh thật muốn mình là Đậu Đậu”, anh thì thầm kéo Hoài Nguyệt

vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô: “Để ngày nào cũng được ôm em, hôn em
như vậy”.

Hoài Nguyệt không biết tại sao tình hình lại đột nhiên trờ thành như vậy.

Trong phút chốc, cô đã bị Cơ Quân Đào ôm vào lòng, ôm rất chặt. Lưỡi
anh tách hàm răng cô ra, thoải mái thăm dò khắp mọi nơi trong miệng cô,
rất gấp gáp như đã chờ đợi từ lâu. Sự nhiệt tình này khiến cô không thể
chống đỡ được, cô lập tức thua trận, quăng mũ cởi giáp.

“Hoài Nguyệt, em đã ở đâu thế? Anh không tìm được em nên gần như

phát điên. Em hư lắm, suốt ngày em chỉ biết chạy trốn, em làm anh phát
bệnh rồi, em phải chịu trách nhiệm”. Bàn tay Cơ Quân Đào nhẹ nhàng vuốt
ve lưng cô, cảm nhận thân thể vô cùng thanh thoát của cô qua lớp váy
mỏng, vừa hôn cô vừa lẩm bẩm nói: “Giờ còn mặc đẹp như vậy nữa, em
muốn hại chết anh đúng không?”

Vì sao cô không trở lại? Vì sao cô không chịu tiếp nhận anh? Tất cả

những vấn đề đã hành hạ anh đến kiệt sức này bây giờ đều bị anh ném lên
chín tầng mây. Đứng trước người phụ nữ mình vẫn mong nhớ ngày đêm,
anh sẵn lòng vứt bỏ sự rụt rè, vứt bỏ sự tỉnh táo, thậm chí vứt bỏ cả lòng tự
tôn. Anh cũng thoải mái không còn suy nghĩ đến bệnh tình của mình nữa,
anh chỉ muốn ôm cô trong lòng như vậy, dùng toàn bộ tình yêu của mình để
giam cầm cô lại, không cho phép cô rời khỏi anh thêm một lần nào nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.