Cô cúi đầu, nhìn thấy đôi dép lê đặt bên cạnh tủ giày liền hỏi: “Bây giờ
vào nhà phải thay giày à?” Cô nhớ trước kia vào tầng một nhà Cơ Quân
Đào thì không phải thay giày vì Cơ Quân Dã thích đi giày cao gót đi tới đi
lui trong phòng khách. Chắc là bây giờ đã thành thai phụ chỉ có thể đi giày
đế bằng nên quy định ở đây cũng đã thay đổi.
Cơ Quân Đào nói: “Thay từ lâu rồi mà”. Ngụ ý là trách Hoài Nguyệt đã
lâu lắm không đến nhà mình.
Hoài Nguyệt làm bộ không hiểu ý, thay dép lê rồi đưa hộp trà trên tay
cho Cơ Quân Đào: “Trà lài giúp an thần, uống vào anh sẽ ngủ ngon hơn”.
Cô để ý thấy cổ tay anh đã tháo băng gạc để lại một vết sẹo màu hồng nhạt.
Cơ Quân Đào cảm ơn, trong lòng lại nghĩ, anh uống trà lài em tặng thì sẽ
càng ngủ không ngon.
Hoài Nguyệt hỏi: “Mấy ngày nay anh đều tự nấu cơm à? Thức ăn thì
sao?” Cô biết nhà Cơ Quân Đào có người giúp việc theo giờ đến dọn dẹp
vệ sinh nhưng không nấu cơm. Tiểu Dã nói là bởi vì Cơ Quân Đào không
muốn người lạ ở trong nhà quá lâu, thà một mình ra quán ăn tạm còn hơn.
“Không có thức ăn, chỉ có cháo trắng thôi”. Cơ Quân Đào nói nhỏ. Anh
bắt đầu hối hận. Anh đã đợi cô hai tuần, vì sao lại chỉ làm một chuyện
nhàm chán như nấu món cháo này? Anh thích cô, ngày nhớ đêm mong cô
tới. Qua thái độ của cô hôm nay thì hình như cô cũng không hề ghét bỏ
anh. Cô mặc váy, đẹp như một đóa hoa nở rộ trước mặt anh làm anh không
thể nào rời mắt. Có lẽ chính cô cũng không nhận ra, phụ nữ ăn mặc đẹp vì
người mình thích, cô mặc đẹp như thế tới gặp anh, vậy trong lòng cô nhất
định cũng để ý đến anh.
“Không có thức ăn?” Hoài Nguyệt cảm thấy hơi buồn cười nhìn anh:
“Chỉ ăn cháo trắng thôi à? Sao lại chỉ cần cơm, không cần thức ăn giống