EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 425

nghe thấy, nếu không Tiểu Cẩm sao có thể chịu được. Đừng giận nữa, anh
không ăn cơm thì mọi người cũng ăn không ngon. Ngoan nào, xuống đi”.

Cơ Quân Đào cũng cười nói: “Sao lại dỗ anh như dỗ Đậu Đậu thế? Anh

không thích kiểu dỗ dành này đâu”.

Hoài Nguyệt nhếch miệng nói: “Anh còn không bằng Đậu Đậu, Đậu Đậu

cũng biết không thể giận dỗi trước mặt khách. Lúc này anh còn dọa dẫm
người khác nữa. Tiểu Dã sốt ruột lắm rồi đấy”.

Cơ Quân Đào thở dài nói: “Trước kia anh không bao giờ như vậy. Từ khi

biết em, anh thật sự cảm thấy mình ngày càng trẻ con hơn. Lúc nào cũng
không yên tâm, có lẽ là bệnh cũng không nhẹ”.

Hoài Nguyệt cười khổ: “Sao em lại thấy hình như mình đang hại anh nhỉ,

hại người không lợi mình. Thật sự là…”

“Anh chỉ sợ em không chịu hại anh”, Cơ Quân Đào ngắt lời nói: “Hoài

Nguyệt, em phải tin anh, không được giao anh cho người khác. Có em ở
bên cạnh thì anh sẽ không xảy ra chuyện gì cả”.

Hoài Nguyệt gật đầu mỉm cười với anh. Cô hiểu rõ, thực ra có một số

việc anh cũng giống như mình, chẳng bao giờ dám nghĩ quá nhiều và quá
sâu.

Hai người xuống nhà, Tiểu Cẩm và Tiểu Trần đã ăn cơm xong, cùng A

Thích chuẩn bị tiếp khách. Chỉ còn Cơ Quân Dã đang chậm rãi ăn, vừa ăn
còn vừa nhìn Hoài Nguyệt chằm chằm, đột nhiên bật cười. Hoài Nguyệt
chột dạ đỏ mặt, Cơ Quân Đào không vui trợn mắt nhìn em gái: “Chuyện gì
mà buồn cười thế? Tập trung ăn cơm đi”.

Cơ Quân Dã rút một tờ giấy ăn, vừa chậm rãi lau miệng vừa cố nhịn cười

nói: “Em quên chưa lau son môi. Mặc dù son môi không ảnh hưởng gì đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.