“Haiz, mới có mấy tháng không gặp mà Tiểu Quang từ một cô bé giản dị đã
trở thành một thiếu nữa xinh xắn, em ấy còn kêu mình gởi lời cám ơn cậu,
chúc cậu luôn khỏe mạnh và hạnh phúc.”
Đàm Thư Mặc cầm điện thoại, đi đến cửa sổ khách sạn, cái gì mà luôn
khỏe mạnh luôn hạnh phúc chứ, nghĩ đến hình ảnh cô bé ấy nói những lời
này, anh chau mày.
Sở Phỉ Phỉ tiếp tục trêu chọc, “Người anh em, sao mình lại không biết
thì ra thầy giáo như cậu cũng có người tôn kính đấy.”
“Phải.” Đàm Thư Mặc lơ đãng trả lời.
“Bịch”, Sở Phỉ Phỉ ném cái chai vào thùng rác, đáp, “Đàm Thư Mặc,
người khác thì không hiểu cậu, nhưng Sở Phỉ Phỉ mình sao mà không hiểu
chứ, đạo đức khỉ gì, chênh lệch tuổi tác cái quái gì, mẹ kiếp, cậu đúng thật
là đồ điên, cậu sợ cái gì hả?”
Đàm Thư Mặc cười ra tiếng, nói, “Sở viện trưởng, chú ý hình tượng.”
“Mẹ.” Sở Phỉ Phỉ mắng, nói, “Người anh em, ba của cậu gần đây có
gọi cho mình, hỏi….”
Một lúc sau, Đàm Thư Mặc cúp điện thoại, mở cửa sổ ra, tiết trời phía
nam nước Anh rất dễ chịu, bầu trời đêm ở đây cũng không tối tăm mịt mờ
như ở Trung Quốc, những vì sao lấp lánh trên bầu trời đen thăm thẳm, bầu
không khí yên tĩnh đến lạ thường, đứng dưới bầu trời đầy sao lung linh và
rực rỡ, con người ta cũng nhẹ lòng hẳn.
Về nước Anh đã hai tháng, toàn bộ thời gian của anh đều bị công việc
chiếm hết, không còn thời gian để suy nghĩ đến chuyện khác.
Sở Phỉ Phỉ nói rất đúng, anh sợ cái gì chứ, quan tâm tới đạo đức tuổi
tác gì chứ, từ trước đến nay đối với những thứ anh muốn, anh đều lên kế