EM LÀ HỌC TRÒ CỦA ANH THÌ SAO - Trang 132

Thấy Đàm Thư Mặc mỉm cười cô mới định thần lại, bẽn lẽn hỏi,

“Thầy Đàm, thầy về rồi à?”

Hỏi xong cô thật muốn đánh chính mình, không về rồi đứng đây làm

gì!

Đàm Thư Mặc nhoẻn miệng cười, cũng không trả lời câu hỏi ngốc

nghếch của cô, duỗi ra bàn tay ngọc ngà, nói, “Triệu Thủy Quang, đưa
đây.”

Triệu Thủy Quang sững sờ đưa trái dưa hấu cho anh, hỏi, “Thầy Đàm,

thầy muốn lên nhà anh dưa hấu sao?”

Đàm Thư Mặc phớt lời câu hỏi thứ hai của cô, cầm dưa hấu đi về phía

trước, một người đàn ông có thân hình như người mẫu, mặc quần áo hàng
hiệu, vai trai vắt áo khoác tơ tằm, tay phải cầm túi nhựa màu trắng, cảnh
tưởng vô cùng quỷ dị.

Đàm Thư Mặc nghiêng đầu nhìn Triệu Thủy Quang đang hóa đá, quả

thật đối với cô bé con này, anh luôn không biết phải làm sao, thở dài nói,
“Triệu Thủy Quang, chúng ta nói chuyện đi.”

Triệu Thủy Quang sớm đã quên cô bây giờ không còn là học trò của

Đàm Thư Mặc nữa, bởi thế lúc anh nói “chúng ta nói chuyện đi”, tựa như
kêu, “Triệu Thủy Quang, tan học đem bài tập đến văn phòng tôi.” Cô trước
giờ đều luôn tuân theo, thế nên lập tức lon ton đuổi theo anh.

Đi được một đoạn, đến bờ sông gần công viên, cô dựa vào lan can,

nhìn cảnh vật ban đêm xung quanh mình, xa xa là nhà nhà đèn đuốc sáng
trưng, cạnh cô là gương mặt đẹp trai mờ ảo trong đêm tối.

Không gian tĩnh lặng càng làm cô thêm bất an, chắc là anh đến nói lời

tạm biệt đấy, hay là muốn nói gì khác, cô khẩn trương cả lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.