EM LÀ HỌC TRÒ CỦA ANH THÌ SAO - Trang 304

gương mặt điển trai ấy, cô vuốt từng đường nét trên gương mặt đó, đôi mắt
sáng biết cười, ngón tay thanh mảnh.

Cô đã yêu một người có đôi môi mềm mại nhất thế gian.

Chương trình phát thanh của trường lại lên sóng, người chủ trì học

cùng khoá với tụi cô, giọng cô ta qua đài nghe thật lạ lẫm, phát bài hát theo
yêu cầu, tiếng nhạc du dương chầm chậm vang lên, đó là album “Cỏ quên
sầu5” của Chu Hoa Kiện6, là bài hát rất cũ, cô trước kia cũng từng nghe
qua, giờ phút này lời bài hát lại như chạm vào tim cô.

Anh ta hát: “Bạn bè đồng hành cùng nhau đến suốt cuộc đời này7.”

Anh ta hát rằng: “Dạo gần đây rất buồn phiền8.”

Anh ta cất tiếng hát êm dịu: “Khi yếu đuối chúng ta mới hiểu được sự

tàn nhẫn, để rồi sẽ dũng cảm đối mặt với sự khắc nghiệt của cuộc sống. Có
người dù yêu nhau lưu luyến không rời, thế nhưng lại hữu duyên vô phận”,
“Đôi ta gặp gỡ để rồi chia xa, quen biết chi thà rằng gặp nhau cười nhạt còn
hơn.”9

Lòng đau đau nỗi chua xót khiến cô thình lình không thở nỗi, những

giọt nước mắt chực chờ nơi khóe mi lăn dài rồi rớt xuống gối, hai dòng lệ
khô khốc.

Cô lấy khăn nơi đầu giường, che lại đôi mắt nhoà vì lệ.

Thời gian hai năm ấy, chính là quãng thời gian hạnh phúc nhất đời em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.