EM Ở BÊN AI CŨNG ĐỀU LÀ KHOẢNG TRỐNG TRONG ANH - Trang 104

huyết của cả đời chú." Anh nhìn ra màn đêm bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt trầm
ngâm.

Cô đặt tay lên đầu gối anh, ấn nhẹ rồi dịu giọng nói: "Chú làm được

mà, bây giờ có mấy ai không biết đến thành công của chú đâu!"

Anh cười ảm đạm: "Trong thế giới của bọn chú khoe khoang là sự tầm

thường nhất trên đời. Có rất nhiều thiên tài khi còn sống đều là người vô
danh, u uất không được như ý muốn. Thực ra chỉ cần nhìn xa một chút,
nghĩ thoáng một chút sẽ thấy chút danh vọng, lợi lộc của con người thực ra
chẳng là cái gì!" Anh vỗ vỗ vào tay cô, nói: "Chú chưa bao giờ hi vọng
cháu sẽ thành ông nọ bà kia. Cháu không cần phải áp lực vì sự kì vọng của
người khác, cũng không cần tưởng tượng là chú kì vọng quá nhiều vào
cháu. Nếu chú có bất kì kì vọng gì ở cháu, thì đó chính là hi vọng cháu
được vui vẻ."

Giang Nguyệt im lặng lắng nghe anh nói hết. Cô không nói lời nào.

Vui vẻ ư? Vui vẻ là thứ mà cô chỉ nhìn thấy chứ không thể chạm vào, nếu
cứ phải ép cô đi tìm kiếm nó, kết quả của sự tìm kiếm chính là sự trống
rỗng, bởi vì hạnh phúc mà cô muốn có đang ở một nơi khác. Cô nghĩ, nếu
có thể ngồi đối mặt với anh trong đêm khuya tĩnh mịch như thế này, cho dù
không một câu nói ấm áp, cũng chẳng có những động chạm thân mật, đối
với cô là tốt lắm rồi.

Tối hôm ấy, sau khi Giang Quân đi, Giang Nguyệt nghĩ, nếu như năm

ấy hai người không bị gián đoạn, tất cả mọi thứ có lẽ đã khác? Có lẽ lúc
này cô đang được nép chặt trong vòng tay anh chăng? Thế giới của anh
rộng lớn là vậy, nhưng thế giới của cô lại vô cùng nhỏ bé.

Đây là cuộc nói chuyện dài nhất giữa cô và Giang Quân trước khi cô

đi Mĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.