EM Ở BÊN AI CŨNG ĐỀU LÀ KHOẢNG TRỐNG TRONG ANH - Trang 108

ấm áp này, nếu không phải cái cảm giác lành lạnh đánh thức cô thì có lẽ cô
vẫn nghĩ cô đang nằm mơ.

“Cứ tưởng cắt đi thì mát, ai dè cắt đi cũng chẳng mát hơn bao nhiêu!”

Giọng Giang Nguyệt nghèn nghẹt phát ra từ trong chăn.

“Tóc dài vẫn đẹp hơn, còn nhớ lúc cháu còn nhỏ, mỗi lần gội đầu đều

bảo chú giúp cháu rẽ ngôi. Có những người không biết tên cháu, hỏi chú,
chú liền bảo cháu tên là “tóc hai bím”.” Giang Quân bắt đầu chìm vào hồi
ức. Ánh đèn ngoài hành lang mờ nhạt khiến những bóng người cũng trở
nên mờ ảo, càng khiến người ta dễ hoài niệm.

Một lát sau, Vương Hạo mang cháo gà vào. Giang Nguyệt cẩn thận đỡ

Giang Quân ngồi dậy, ngồi nhìn anh ăn được nửa bát con. Ngay cả lúc anh
đi vệ sinh, cô cũng phải đi theo. Giang Quân làm bộ hoang mang nói: “Tha
cho chú đi, đợi chú thành ông già thật, làm phiền cháu cũng không muộn
mà!”

Tối đó, Giang Nguyệt ở trong bệnh viện với Giang Quân rất lâu, hai

người toàn nói những chuyện linh tinh, giống như chưa từng có khúc mắc
gì, cũng chưa từng rời xa nhau.

Sau khi Vương Hạo đưa Giang Nguyệt về, một đợt sóng bỗng cuộn

lên trong lòng Giang Quân. Anh nhớ đến từng bức ảnh mà cô gửi về, hình
ảnh cô đứng dựa sát vào anh chàng con lai đẹp trai đó, nụ cười hân hoan và
diễm lệ. Đằng sau tấm ảnh còn có dòng chữ: “Đây là Alain của cháu”.
Trong những cuộc điện thoại thưa thớt của cô, cô thường xuyên nhắc đến
Alain: cùng đi vườn nho với Alain, cùng đi châu Âu với Alain, cùng ăn
cơm với Alain … cô chưa bao giờ nói thẳng chẳng chút e dè với anh về
những cậu con trai khác. Hóa ra đây chính là Alain.

Vì vậy Giang Quân cứ tưởng là cô đã tìm được bến bờ ở nước ngoài,

cho rằng cô sẽ không quay về nữa. Nhưng ba năm qua đi, cô lại quay về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.