EM Ở BÊN AI CŨNG ĐỀU LÀ KHOẢNG TRỐNG TRONG ANH - Trang 109

Tháng Ba Giang Nguyệt về nước, thế mà tháng Chín mới nói cho anh biết,
nói rằng đã thi tiến sĩ ngành triết học ở đại học Z, nhưng lại không nói vì
sao cô quay về.

Giang Quân còn nhớ ngày hôm ấy ở trong quán trà ở đại học Z, anh

hỏi cô vì sao chuyển ngành, lại còn học triết học.

Cô nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi đáp: “Triết học căn bản hơn các môn

khoa học khác, cháu có rất nhiều băn khoăn về cuộc đời, nghĩ không ra, có
thể triết học sẽ giải đáp giúp cháu. Nếu không giải đáp được, chí ít nó cũng
có thể giúp cháu loại bỏ câu hỏi đó.”

Cô nói rất chậm, ánh mắt trong lành. Giang Quân không thể không

thừa nhận cô đã là một quả chín, đã có “hạt giống” của mình, ngồi đối diện
anh lúc ấy là một cá thể độc lập, có thể tự minh gánh vác tất cả sự lựa chọn
của cuộc đời mình. Cô không còn chuyện gì cũng pahỉ hỏi ý kiến anh như
trước đây, cũng không còn phải học hỏi kinh nghiệm từ anh.

Hôm nay gặp lại cô, mái tóc đã cắt ngắn, khuôn mặt tròn trông vẫn

còn nét trẻ con nhưng rất đẹp, đẹp đến rung động lòng người. Giang Quân
thờ dài, không thể phủ nhận, anh rất nhớ cô, một nỗi nhớ dài lâu.

Hôm sau, mới sáng sớm Giang Nguyệt đã vào bệnh viện, trên tay sách

cặp lồng giữ nhiệt, bên trong đựng cháo kê, vai đeo ba lô, bên trong đựng
cả đống tiểu thuyết trinh thám, Ipod cũng tải đầy nhạc của The Beatles mà
Giang Quân thích, còn cả mấy bộ quần áo và đồ dùng cá nhân mà Vương
Hạo lấy từ khách sạn ra, có thể nói là đủ cả, chẳng thiếu thứ gì.

Giang Nguyệt múc cháo ra bát, đặt lên cái bàn nhỏ, mỉm cười bảo:

“Bác sĩ nói ăn cái này là tốt nhất!”

Giang Quân ăn một miếng, hỏi: “Là cháu làm à? Dậy sớm thế sao?

Ngủ có đủ giấc không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.