EM Ở BÊN AI CŨNG ĐỀU LÀ KHOẢNG TRỐNG TRONG ANH - Trang 117

“Tha thứ cho chú nhé Nguyệt Nguyệt!” Giang Quân nhìn cô nói bằng

giọng khẩn thiết.

Giang Nguyệt quấy bát tào phớ lên, ăm một thìa, miệng vẫn không

đáp lời anh.

“Chắc chắc cháu biết cháu đang làm cái gì, chú nên tin cháu mới phải.

Sau này chú sẽ không thế nữa!”

Giang Nguyệt không ngẩng đầu, chỉ ậm ừ trong cổ họng.

Giang Quân nghe xong liền cố ý thở phào rồi cười thật to. Giang

Nguyệt hừ giọng: “Có đến mức phải thế không?”

“Có chứ!” Anh cười, lấy từ dưới bàn ăn ra một cái hộp nhỏ, đặt lên

bàn, đẩy ra trước mặt cô: “Đáng nhẽ chú định đưa cháu từ tối qua, giờ cháu
cứ coi như nó là quà chuộc lỗi nhé!”

Giang Nguyệt tháo dây ruy băng, mở lớp giấy gói ra, trên tay cô hiện

ra một cái hộp gỗ trầm hương màu đen. Trong chiếc hộp đựng một cái đồng
hồ hình hoa hồng bằng vàng được chế tác tinh xảo, rất đẹp và tinh tế. Hôm
ấy cô mở tạp chí thời trang, nhìn thấy hình chiếc đồng hồ này liền tấm tắc
khen rất sáng tạo, thế là anh nhớ luôn. Cái đồng hồ này mới được đưa ra thị
trường, cả thế giới chỉ có mấy chiếc, anh nhanh tay mua được như vậy chắc
chắn tốn không ít tâm sức.

Giang Nguyệt thờ dài, cô luôn để tâm đến anh, anh không phải không

nghĩ gì đến cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.