EM Ở BÊN AI CŨNG ĐỀU LÀ KHOẢNG TRỐNG TRONG ANH - Trang 129

Alain cũng cười: "Để cảm ơn bạn đã giúp tôi nhiều như thế này, tôi sẽ

mời bạn ăn món điểm tâm của cửa hàng!" Anh giơ tay lên gọi phục vụ, gọi
hai suất Tiramisu và Espresso. Anh chớp nháy mắt với Giang Nguyệt, nói:
"Hai món đó là ngon nhất đấy!"

Giang Nguyệt nếm một miếng, bật ngón tay cái lên, nói: "Oa, đúng là

ngon thật đấy!"

Alain liền kể cho cô nghe nguồn gốc của món Tiramisu. Giang Nguyệt

ngạc nhiên hỏi: "Sao anh lại biết nhiều như vậy?"

Alain cười nói: "Bà nội tôi là người Italia, quê của bà là ở Siena, đó là

quê hương của món ăn Tiramisu."

Về sau Giang Nguyệt mới biết huyết thống của Alain vô cùng phức

tạp, phức tạp đến mức chính bản thân anh cũng không nói rõ được.

Anh toét miệng cười với Giang Nguyệt, nói: "Bà ngoại của tôi là

người Trung Quốc đấy! Tiếc là bà qua đời từ lâu rồi, vì thế mà tiếng Trung
của tôi rất kém!"

Alain và Giang Nguyệt đã quen nhau như vậy đấy. Mới đầu Gaing

Nguyệt không biết nhiều về Alain, nhưng cô biết Alain dúng là con cháu
nhà giàu, bởi vì anh toàn học những thứ vô bổ. Chỉ có con cháu nhà giàu
mới học những môn không mang tính thực tế kiểu như: cổ điển học, lịch sử
nghệ thuật rồi lại chuyển sang học triết học, chẳng hề lo lắng đến chuyện
mưu sinh, chỉ để tâm đến hứng thú của bản thân. Bởi thế tính cách của
Alain rất thú vị và cởi mở.

Nhiều lúc đối mặt với Alain, Giang Nguyệt lại thấy bùi ngùi, ai bảo

cuộc đời là bình đẳng, xuất thân của con người quyết định rất nhiều đến
những thứ mà người ta có: địa vị, khí chất, tính cách… tất cả đều được hình
thành ngay từ khi người ta sinh ra. Giống như cô, cái cảm giác tự ti và bất
an trong lòng cô mãi mãi chẳng thể nào xóa bỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.