EM Ở BÊN AI CŨNG ĐỀU LÀ KHOẢNG TRỐNG TRONG ANH - Trang 142

thành những hố sâu của cuộc đời. Hóa ra cô cũng có suy nghĩ giống như
anh.

“Có thể chính cái dung mạo và khí chất, cũng có thể chính vì sự bi

quan, khi cả hai thứ này tập trung lại trên một con người, chúng sẽ tạo ra
sức cuốn hút lạ thường, vì vậy tôi rất ấn tượng với cô ấy.”

Tống Chí Hựu nhấp một ngụm trà, vừa hồi ức lại vừa nói tiếp: “Mùa

đông năm ngoái, Alain chết! Chết trong phòng nghỉ tại buổi hôn lễ của chị
cậu ấy, nghe nói là đột quỵ tim!”

Nói đến đây anh lại thở dài: “Đúng là trời ghen tị với người tài, chết ở

cái tuổi đẹp như vậy. Lúc tôi biêt tin đã là mấy ngày sau đó, nhưng cũng
may là tôi đi, nếu không tôi thật không biết cô ấy sẽ thế nào!”

Lúc ấy Giang Nguyệt đang nằm trong giường, sắc mặt nhợt nhạt,

chẳng nói ra hơi, bởi vì cứ ho liên tục, ho đến mức đáng lo ngại, giống như
muốn ho cả tim gan ra ngoài vậy.

Tống Chí Hựu lập tức đưa cô đến bệnh viện, kiểm tra mới biết bị cảm

cúm dẫn đến viêm phổi. Anh đưa cô đi khám bệnh, truyền nước, lấy thuốc,
uống thuốc. Ra khỏi bệnh viện, Tống Chí Hựu ngẫm nghĩ, tốt nhất, cứ đưa
cô về chỗ mình cho tiện chăm sóc. Giang Nguyệt cứ mê man lúc mê lúc
tỉnh, Tống Chí Hựu liền đặt cô lên giường của mình, còn mình thì ngủ trên
sofa.

Sáng ngày hôm sau, lúc Tống Chí Hự mở cửa ra thấy cô đã dậy, cũng

hết lo. Anh ngồi xuống bên giường, giả bộ nhẹ nhõm nói: “Xem ra thuốc
của ông Mỹ vẫn có hiệu quả nhỉ!”

Ai ngờ Giang Nguyệt cũng hùa theo: “Thuốc này thật đáng ghét, uống

vào miệng rồi còn vừa đắng vừa hôi!”

Tống Chí Hựu rót cho cô một cốc nước ấm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.