EM Ở BÊN AI CŨNG ĐỀU LÀ KHOẢNG TRỐNG TRONG ANH - Trang 143

Giang Nguyệt uống nước, thất thần một hồi rồi khẽ nói: “Kì nghỉ đông

này chúng tôi sẽ đi Bacelona. Anh ấy đã liên hệ với bạn bè bên đó rồi, sẽ ở
nhờ trong nhà của họ. Anh ấy nói sẽ dẫn tôi đi nghe guitar Tây Ban Nha, đi
xem Flamenco chân chính. Anh ấy rất giữ chữ tín, không bao giờ nuốt lời.
Tôi không tin anh ấy quên mất lời hứa hẹn của chúng tôi!”

Cô mở to mắt nhìn Tống Chí Hựu, vẻ mặt bi ai, ánh mắt chứa chan.

Tống Chí Hựu chẳng còn cách nào khác, chỉ biết thở dài lắng nghe.

Giang Nguỵet nói một lúc rồi lại trầm ngâm hồi lâu.

Cô nhớ lại vết thương trên ngực Alain, cô từng hỏi anh, lúc ấy anh chỉ

qua loa rằng mạch máu ở tim có một lỗ hổng, về sau được lấp vào rồi.
Giang Nguyệt cũng không mấy để tâm, bởi vì anh luôn rát khỏe mạnh. Chỉ
có một lần ở bên hồ Charles, vì tránh mưa mà Alain đã kéo cô chạy như
bay. Chạy được một lát anh bỗng khựng lại, tay ôm chặt lấy ngực thở dốc,
đôi môi tím tái. Kể từ đó về sau, mỗi lần gần nhau, Giang Nguyệt đều bảo
anh chậm một chút, chậm một chút, nhưng anh thường không nghe.

Giang Nguyệt nhớ lại từng niềm vui mà anh mang đến, cảm giác

nghẹn ngào không khóc thành tiếng được: “Biết sớm như vậy… biết sớm
như vậy…”

Tống Chí Hựu cứ ở bên cạnh, chăm sóc cho đến khi cô khỏi hẳn. Anh

hỏi cô: “Có muốn đi thăm anh ấy không? Tôi sẽ dẫn cô đi!”

Giang Nguyệt lắc đầu. Cô biết Alain được chôn cất ở quê nhà, trên

một khu đất nào đó ở New York. Nhưng đống hài cốt chôn vùi dưới lớp cỏ
xanh rì ấy không phải là Alain, anh đã biến mất khỏi thế giới này rồi.

Sau cái chết của bà Liễu năm cô bẩy tuổi, cô luôn tin rằng có một nơi

gọi là thiên đường, người chết đi sẽ đến một nơi khác, hơn nữa nghe người
ta nói, nơi này còn tốt hơn bất cứ nơi đâu trên thế giới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.