EM Ở BÊN AI CŨNG ĐỀU LÀ KHOẢNG TRỐNG TRONG ANH - Trang 196

Người ngồi uống trà không ít, nhưng họ vẫn tìm được chỗ yên tĩnh.

Trên tường có treo bức tranh sơn dầu lớn, dưới đất phủ một lớp thảm nhung
dày, trên trần nhà là cái đèn trùm sang trọng đang tỏa thứ ánh sáng ấm áp
xuống bên dưới, trông rất cổ điển và sang trọng.

Nhân viên phục vụ dẫn họ đến một cái bàn gần cửa sổ, Du Tân Nhụy

chống tay vào eo ngồi xuống, ngẩng đầu nói với chồng còn chưa kịp ngồi
xuống: “Em với cháu Nguyệt có chút chuyện riêng muốn nói, hai
người....”, Du Tân Nhụy mỉm cười ái ngại, giọng nói có vẻ nửa như năn nỉ,
nửa như làm nũng.

“Thế cũng được, bọn anh qua bên phòng được hút thuốc để hút cho đã

vậy!” Anh vỗ vai người lái xe nói.

Hai người đi rồi, Du Tân Nhụy liền hỏi ý kiến Giang Nguyệt: “Chúng

ta uống gì nhỉ?”

Giang Nguyệt lễ phép đáp: “Thôi thím cứ gọi đi, cháu uống gì cũng

được!”

Trà nhanh chóng được mang lên, một bình hồng trà to với cái giá ba

tầng đựng điểm tâm.

Giang Nguyệt rót trà cho Du Tân Nhụy, đang định cho sữa vào cốc thì

Du tân Nhụy đã xua tay nói: “Không cần đâu, cô chỉ uống trà nguyên chất
thôi!”, sau dó nói thêm: “Không cần gọi là cô, là thím nữa, cô và chú của
cháu đã li hôn rồi!”

Kể từ lúc gặp mặt lòng Giang Nguyệt đã thầm nghi ngờ, nhưng câu

nói đột ngột ấy của Du Tân Nhụy vẫn khiến tay cô khựng lại, sữa đổ cả ra
khăn trải bàn.

Cô ngập ngừng nói: “Cháu không biết, chú ấy không nói cho cháu!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.