EM Ở BÊN AI CŨNG ĐỀU LÀ KHOẢNG TRỐNG TRONG ANH - Trang 54

Cuộc điện thoại này, Giang Quân cảm thấy vô xùng khó khăn, khó

khăn hơn bất kì cuộc đàm phán nào với đối tác. Anh cần phải tìm những lời
lẽ thích hợp để nói với cô, để cô không hiểu nhầm, không bị tổn thương.
Điều càng khó hơn là, anh còn phải đối mặt với nội tâm của mình, phải có
dũng khí lớn nhường nào mới có thể đối mặt với nội tâm thật sự của mình.

Sau một hồi trầm ngâm, cuối cùng Giang Quân lại lên tiếng: “Mặt

trăng nhỏ à…”

“Dạ…” Cô đáp.

“Muộn lắm rồi, cháu đi ngủ đi!”

Giang Nguyệt đặt ống nghe lên lồng ngực mình hồi lâu rồi mới bỏ

điện thoại xuống. Khoảnh khắc bỏ điện thoại xuống, cô như một quả bóng
bay bị chọc thủng, đang xì hết hơi ra ngoài, chớp mắt đã xẹp lép, toàn thân
mềm nhũn, ngồi bệt xuống ghế.

Cô cũng không nghĩ ra một kết quả nào cho mối quan hệ giữa hai

người. Cô không có mục đích, thậm chí không cần có được cái gì. Cô muốn
làm người tình của anh ư? Đến nghĩ cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện
này. Cái cô cần là: Em yêu anh, xin anh hãy chấp nhận tình yêu của em,
nếu như anh cũng yêu em, vậy thì cuộc sống này hoàn mĩ lắm rồi. Tình
cảm của một thiếu nữ mười tám giống như một con thiêu thân lao vào lửa.
Cô ngả rạp xuống trước mặt người cô yêu, sẵn sang hiến dâng bản thân
mình.

Nhưng anh lại không chấp nhận.

Một cơn gió khuya thổi qua, làm tung bay tấm rèm trong suốt. Trên

bầu trời khuya, mặt trăng vằng vặc ở trên cao, vừa to vừa sáng, rõ ràng là
ánh trăng mùa hạ, thế mà trông lại lạnh lẽo như vậy, cái lạnh thậm chí còn
thấm vào trong tim. Đối với nó, một chút tình cảm nam nữ của nhân gian
có là gì, nó chỉ biết đêm đêm tỏa ánh sáng lạnh lẽo mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.