EM Ở BÊN AI CŨNG ĐỀU LÀ KHOẢNG TRỐNG TRONG ANH - Trang 78

“Thế thì tốt, chú thấy cậu ta cũng không tồi!”

Giang Quân đứng dậy nói: “Cháu nhớ tự chăm sóc bản thân, mặc thêm

áo vào, đừng sợ khó coi, sức khỏe là quan trong!” Anh hơi cúi xuống, ngón
tay vuốt khóe môi cô, mỉm cươi nói tiếp: “Vẫn chẳng khác gì đứa trẻ,
miệng dính đầy vụn bánh mì đây này!”

Cô nhìn thẳng vào mắt anh cho đến khi anh bỏ tay ra.

Giang Quân liền nói: “Chú đi đây!”

“Vâng cho cháu gửi lời chúc mừng năm mới đến thím!”

Giang Nguyệt nhét nốt nửa cái bánh còn lại vào miệng, phồng mang

trợn mắt nuốt vào cổ. Không, không cô không muốn khóc. Tối qua cô đã
khóc vì anh, giờ lại còn bị ốm nữa, giờ không thể khóc được.

Tối qua, khi cô đứng ở ngoài ban công, đối diện với khoảng không

gian đen sì trước mặt, căn phòng đằng sau cũng tối đen, ngay cả bầu trời
cũng chẳng có lấy một vì sao, chỉ có ánh đèn duy nhất, là ngọn đèn trên tay
cô. Những cơn gió hung hãn táp vào mặt cô.

Anh đang ở đâu, trong cái đêm như thế này anh đang ở đâu, cô không

biết, nhưng giờ này năm ngoái, anh và cô dâu mới của anh đang ở bên
nhau. Đó là đêm tân hôn của họ.

Lúc biết tin, cô cảm thấy đây đúng là một bi kịch, sao có thể như ậy?

Một người một mức theo chủ nghĩa độc thân lại đi kết hôn. Nhưng đó chính
là sự thực.

Cô gọi điện cho anh, anh nói: “Ừ! Chú sắp lấy vợ rồi!” cô hỏi anh:

“Là ai!” anh nói: “Chính là dì Du mà lần trước cháu đã gặp!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.