EM Ở ĐÂU - Trang 219

Lisa bắt đầu gào lên.

- Có chứ! Không có mẹ con còn đơn độc hơn cả một mình, con đau đớn,

trái tim con như muốn nổ tung trong lồng ngực, như trong những cơn ác
mộng tồi tệ nhất.

- Con gái bé bỏng của mẹ, mẹ đã ôm con trong lòng, hôn con, rồi mẹ trở

lại lên núi. Nửa đêm, Rolando đến đánh thức mẹ dậy. Mưa đang trút xuống
như thác và những ngôi nhà bắt đầu lung lay. Con có nhớ ông Rolando
Alvarez, người trưởng làng không?

- Con còn nhớ mùi của đất, của từng gốc cây, nhớ màu sơn của tất cả các

ngôi nhà, bởi vì một mảnh nhỏ nhất của ký ức này cũng là tất cả những gì
sót lại về mẹ mà con còn giữ được, mẹ có hiểu được điều đó không, nó có
giúp mẹ hình dung được cái khoảng trống mà mẹ đã để lại cho con lớn đến
chừng nào không?

- Mẹ và mọi người đã đưa dân làng lên tận đỉnh núi, dưới trời mưa như

trút. Trên đường đi, trong đêm tối, Rolando đã trượt chân xuống vách núi,
mẹ đã lao theo, nằm ra đất để giữ ông ấy lại, và mẹ đã trật mắt cá chân. Ông
ấy đã bám được vào mẹ, nhưng trọng lượng của ông ấy quá nặng.

- Con cũng thế, con cũng quá nặng đối với mẹ phải không? Giá mẹ có

thể biết được vì điều đó mà con ghét mẹ đến mức nào!

- Trong ánh sáng của một tia chớp, mẹ đã nhìn thấy ông ấy mỉm cười,

“Hãy chăm sóc cho họ, Doňa, tôi trông cậy vào cô” là những từ cuối cùng
ông ấy nói. Ông ấy đã buông tay mẹ ra để không kéo mẹ xuống vực cùng
với ông ấy.

- Ông Alvarez tuyệt vời của mẹ đã không yêu cầu mẹ chăm sóc, dù chỉ

một chút xíu thôi, cho đứa con gái ruột của mẹ trong giờ phút tận tụy tột
cùng đó, để nó cũng có thể trông cậy chút ít vào mẹ sao?

Susan đột ngột cao giọng.

Ông ấy giống như cha của mẹ, Lisa, giống như người cha mà cuộc sống

đã lấy đi của mẹ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.