- Anh sẽ chỉ tiễn em đến cửa máy bay khi nào em ở lại lâu hơn bốn tiếng,
em nên biết điều đó để cho những lần sau.
Anh ép mình nở một nụ cười gượng gạo.
- Môi của anh kìa, Philip! Giống hệt như Charile Brown vậy!
- Anh rất vui vì điều đó, đó là cuốn truyện tranh yêu thích nhất của em
mà!
- Em chỉ làm ra vẻ vậy thôi, nhưng anh biết đấy...
Cô đứng dậy, anh cầm tay cô và siết chặt trong tay anh.
- Anh biết! Em đi nhanh đi.
Anh khẽ đặt một nụ hôn vào lòng bàn tay cô, cô nghiêng người để hôn
lên khoé môi anh; khi lùi lại sau, cô đưa tay vuốt má anh âu yếm.
- Anh thấy không, anh già đi này, râu của anh châm vào tay em!
- Bao giờ cũng vậy, mười tiếng sau khi anh cạo râu, đi đi, em sẽ lỡ
chuyến bay mất!
Cô quay gót và chạy. Khi cô tiến gần đến đầu dòng người đang xếp
hàng, anh gọi với theo dặn cô tự chăm sóc cho chính mình và bảo trọng. Cô
không quay người lại, chỉ giơ cánh tay lên vẫy vẫy. Cánh cửa gỗ màu nâu từ
từ khép lại, nuốt chửng lấy bóng dáng của cô. Anh còn ngồi lại như vậy
suốt một tiếng đồng hồ sau, rất lâu sau khi chiếc máy bay của cô đã biến
mất trên bầu trời. Anh bắt một chuyến xe bus để trở về Manhattan, đêm đã
xuống và anh quyết định đi bộ trên những con phố khu SoHo.
Đứng trước cửa kính tiệm Fanelli's, anh ngập ngừng không biết có nên
bước vào. Trên trần, những quả cầu tròn to chiếu lên những mảnh tường
phủ lớp gỉ đồng một thứ ánh sáng màu vàng; phía sau những khung gỗ, Joe
Frazier, Luis Rodriguez, Sugar Ray Robinson, Rocky Marciano và
Muhammad Ali đang quan sát căn phòng, nơi những người đàn ông cười
đùa và nghiến ngấu hamburger và những người phụ nữ nhón từng miếng
khoai tây chiên lên nhấm nháp. Anh đổi ý, anh không đói lắm và quyết định
quay về thẳng nhà. Tại Washington, Susan bước vào căn phòng của mình