EM THUỘC VỀ ANH - Trang 115

Chương 9

Kirby

“Con học hát... rap như vậy ở đâu thế? Chơi trống nữa? Tuyệt lắm,” tối đó
Marian hỏi tôi khi cả hai ngồi trong văn phòng bà ăn đồ Tàu. Hôm ấy đúng
là điên rồ - tôi không biết thiên hạ làm việc cật lực hay về trễ đến vậy - và
đây mới thực sự là dịp đầu tiên chúng tôi có thể trò chuyện riêng với nhau.

“Cảm ơn cô,” tôi nói. Rồi tôi kể chuyện thầy dạy nhạc thời tiểu học bảo

tôi rằng trống và kèn Pháp là hai nhạc cụ khó chơi nhất, còn bố tôi thì nói
gõ lên bàn đỡ tốn kém hơn mua kèn nên tôi làm theo.

Marian đẩy đĩa cơm chiên tôm mà bà chỉ mới động đũa qua một bên (tôi

đã bắt đầu để ý thấy rằng thứ gì bà cũng chỉ nhấm một tí) rồi nói, “Ừ, con
giỏi quá. Ấn tượng thật đấy.”.

Tôi cảm ơn bà lần nữa, rồi nhìn chằm chằm bà hồi lâu và nói, “Chắc mai

con về.”.

“À. Phải. Đúng rồi,” Marian nói, làm bộ thất vọng. “Chắc là con không ở

lại lâu hơn được?”.

“Con nghĩ là được,” tôi nói, mong bà muốn tôi ở lại hay ít ra cũng nói

chuyện thực sự. “Thứ Tư con phải đi học, nhưng con nghỉ cũng được... Cơ
mà, chắc con phải về.”.

Bà gật, nói bà hiểu, nhượng bộ dễ dàng. Tim tôi thắt lại, nhưng thầm nhủ

đừng mềm yếu thế, rồi khẽ nhún vai.

Bà lại tiếp, vẻ bồn chồn. “Dù sao thì tuần này cũng khá bận bịu. Mai

nhóm cô phải trở lại phòng kịch bản - rồi cô còn cả lô cuộc họp với bên
truyền thông và tài chính, lại còn phỏng vấn các giám đốc hình ảnh mới...
Cô không muốn thấy con buồn chán. Nào, kể cô nghe thêm về trống đi?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.