EM THUỘC VỀ ANH - Trang 117

Marian hít một hơi dài. Tôi còn nhận ra từ vẻ mặt vô hồn của bà là đầu

óc bà đang nghĩ rất lung, nên tôi quyết tâm chờ bà nói. Nhưng, thêm mấy
giây im lặng trôi qua thì tôi đã không còn quyết tâm đợi nữa mà tung thêm
một câu hỏi. “Vậy... chú ấy thế nào?”.

Bà hít một hơi dài, rồi nói tiếp, cẩn thận cân nhắc từng chữ. “Chú ấy

thông minh. Kiểu lọc lõi - dù có thể học giỏi nếu chịu để tâm.”.

Tôi gật, lần đầu tiên trong đời cảm thấy có mối liên hệ với bố đẻ.
Bà nói tiếp, đắm chìm trong suy nghĩ. “Chú ấy không hẳn là kiểu người

nổi loạn, nhưng thích gì là làm. Chú ấy không cần biết người khác nghĩ gì,
đó không chỉ là ra vành ra vẻ. Thực tình chú ấy không quan tâm. Chuyện
này thì cô không đồng cảm được, nhưng trời, cô rất ngưỡng mộ. Bọn cô
đều cảm thấy vậy.”.

“Chú ấy là kiểu người cô độc à?” tôi hỏi.

“Ừ. Gần như vậy. Ít ra là ở trường. Chú ấy không giao lưu gì nhiều với

mọi người. Nhưng chú ấy có bạn bè ở ngoài trường - trong ban nhạc. Nên
cô không thể nói là chú ấy hoàn toàn cô độc... Chỉ là... độc lập hơn thôi.”.

“Chú ấy chơi trong ban nhạc sao?” tôi nói, mừng rơn khi biết điều này

nhưng cũng nhẹ cả người vì ông không phải dân thể thao đầu to óc quả
nho. Không hiểu sao, một cầu thủ bóng đá chỉ nhăm nhăm ngủ với gái lại
có vẻ gớm ghiếc hơn là một nhạc sĩ tương tự.

“Phải,” bà nói. “Chú ấy là một nhạc sĩ có tài. Chú ấy biết chơi guitar,

piano và một chút saxophone. Giọng chú hay lắm. Như giọng con vậy.”.

Tôi không nhịn được mà hơi mỉm cười với bà. “Chú ấy trông ra sao?” tôi

hỏi bà.

Bà đáp ngay. “Đẹp trai ngời ngời. Tóc đen. Mắt đẹp. Con có cặp mắt của

chú ấy.”.

“Thật sao?” tôi nói, tim đập mạnh hơn nữa.

“Ừ. Cũng màu xám xanh ấy, cũng cái viền sẫm hơn. Hình dáng và kích

cỡ cũng giống nhau.” Bà nhìn ngây khoảng tường sau lưng tôi như đang cố

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.