EM THUỘC VỀ ANH - Trang 119

phức tạp.”.

“Vì sao? Cái gì khiến nó kỳ lạ?” tôi gặng hỏi, nghĩ đến chuyện Belinda

thường cho một tình huống lãng mạn ngớ ngẩn là “phức tạp”. Nó và một
thằng ngố nào đó cặp với nhau, rồi thôi nhau. Chúng hẹn hò với đứa khác.
Chúng chia tay. Chúng chỉ chơi cho đỡ buồn. Phải chăng đây là kiểu tào lao
mà Marian gán cho cái mác phức tạp - hay là thứ gì có ý nghĩa hơn?

“Mối quan hệ của cô chú xảy ra bất ngờ quá,” bà nói khi tôi chú tâm vào

cụm từ “mối quan hệ”. “Rất bất ngờ. Kiểu như cô không biết gì về chú ấy
cả, thế rồi bỗng dưng chú trở thành cả thế giới của cô...”.

Tôi cân nhắc câu hỏi tiếp theo, cảm thấy mỗi câu đều hệ trọng, như thể

có một giới hạn, và tôi sẽ hết giờ. Cái tôi thực sự muốn là toàn bộ câu
chuyện, chuyện dài về việc quyết định có tôi - rồi cho tôi đi. Nên cuối cùng
tôi buột miệng, “Chú ấy muốn cô sinh con? Hay phá thai?”.

Bà do dự, hít vài hơi dài rồi cuối cùng nhìn vào mắt tôi. Rồi bà cầm lấy

hai bàn tay tôi và gọi tên tôi như thể sẵn sàng tự thú. Rồi bà thú nhận.

“Cô chưa bao giờ nói cho chú ấy biết,” bà nói.
Tôi biết chỉ có một cách giải thích câu trả lời của bà, nhưng cứ tìm một

lối giải thích khác khi nhìn lần nữa chàng trai và cô gái trong hình. “Cô
chưa bao giờ cho chú ấy biết là cô có con sao?”.

Bà liếc nhìn tôi, rồi lắc đầu, hai má ửng hồng như trong hình nhưng rõ

ràng do một cảm xúc khác.

“Thế... chú ấy có biết dù chỉ là chuyện cô có thai không?” tôi hỏi, mọi

chi tiết bắt đầu kết nối lại với nhau.

Bà lại lắc đầu, lần này không dám nhìn vào mắt tôi.
“Tại sao? Chú ấy... bỏ đi à?” tôi hỏi, hình dung ông thất hứa với bà, chia

tay bà trong một bức thư Jane yêu dấu mà có lẽ bà vẫn đang giữ, trốn biệt
khỏi thành phố rồi bặt tăm từ đấy.

Nhưng bà lại lắc đầu, giọng chỉ vừa đủ nghe khi nói, “Không. Cô bỏ đi.”.
“Cô bỏ chú ấy?”, tôi hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.