EM THUỘC VỀ ANH - Trang 120

Bà gật rồi nói, “Phải. Khi cô biết mình có mang con. Cô chia tay với chú

ấy.”.

“Vậy là... chú ấy không biết gì về con cả sao?” tôi hỏi, vẫn còn nghĩ rằng

rất có thể nhiều năm sau bà đã cho ông biết. Rằng giờ đây ông đã biết sự
thật là ông có một đứa con đâu đó ngoài kia. Có lẽ ông còn mong ngóng
được gặp tôi. Có lẽ trong bốn mươi tám giờ qua bà đã liên lạc và báo tin
cho ông.

Nhưng bà lắc đầu. “Không ai biết cô sinh con cả,” bà nói. “Thậm chí

không ai biết cô có mang - trừ mẹ cô.”.

Tôi cố hiểu một bí mật tầm cỡ này, làm sao bà lại có thể giấu trót lọt một

việc như vậy. “Còn cha cô? Hay đứa bạn thân nhất?” tôi nói, nghĩ đến
Belinda, nó sẽ là người đầu tiên tôi gọi nếu một chuyện như vậy xảy ra với
tôi. Dù tôi còn không thể hình dung nổi chuyện ấy bởi kinh nghiệm đụng
chạm thể xác của tôi chỉ giới hạn trong ba cái hôn vớ vẩn, thảy đều trong
lúc say, lóng ngóng, dễ quên.

Bà lại lắc đầu. “Chỉ mình mẹ cô thôi.”.

“Thế làm sao mà cô giấu được chuyện đó với mọi người?” tôi hỏi.
“Cô hoãn đại học lại một năm. Nói với người trong ban tuyển sinh của

trường Michigan là cô có vấn đề về sức khỏe. Nói với mọi người khác là cô
quá mệt vì trung học và cần thời gian để suy nghĩ. Bố cô thì tưởng cô đang
viết kịch bản. Ông biết cô ám ảnh chuyện viết lách thế nào nên... ông tin
cô. Và vậy là... cô đi xa một thời gian...”.

“Cô đi đâu?”.

“Đến căn nhà bên hồ của gia đình cô ở Wisconsin. Mẹ cô đi đi về về. Bà

đưa cô đi khám và tới tổ chức con nuôi. Còn lại thì cô trốn biệt cho đến lúc
sinh em bé. Sinh con.”.

Tôi không nói nên lời, bị cuốn hút theo câu chuyện cũng là một phần của

đời tôi giống như cái câu chuyện bố mẹ đã kể tôi nghe cả trăm lần. “Và rồi
cô đi Chicago để sinh con?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.