EM THUỘC VỀ ANH - Trang 122

“Cả buổi sáng con cứ quấy khóc mãi không thôi, nhưng lại nín khi tất cả

bọn họ có mặt đông đủ trong phòng,” bà nói. “Như thể con biết điều gì đó
thật trọng đại sắp xảy đến nên muốn chú ý vậy. Con có cái tính đó. Cái vẻ
thông minh, lanh lợi ấy trên mặt - kiểu nhìn thẳng vào mắt mọi người như
vậy. Vào mắt cô.” Bà nuốt nghẹn. “Thế rồi cô đề nghị được ở lại một mình
với con một lát. Cô bảo cả mẹ cô đi ra.”.

“Cô có... suýt đổi ý không?” tôi hỏi, thầm hy vọng, muốn tin rằng cho tôi

đi là điều chẳng dễ dàng với bà.

“Ồ, có chứ.” bà nói đầy thuyết phục. “Nhiều, rất nhiều lần trong bảy

mươi hai giờ đó. Dĩ nhiên là có chứ. Nhìn xuống gương mặt con - đôi mắt
to, mở lớn dường như không bao giờ chớp ấy và cặp lông mày bé xíu, lưa
thưa, thật đẹp, cả cặp môi cong cong ấy nữa - ai mà không muốn giữ con
lại mãi mãi chứ... Nhưng cô tin chắc đó là điều tốt nhất cho con. Có một bà
mẹ và ông bố đã kết hôn và hoàn toàn sẵn sàng để nhận con, chăm sóc con,
cho con một gia đình.”.

“Vậy Conrad thì sao?” tôi hỏi, cảm xúc từ câu chuyện bà kể nhường chỗ

cho nỗi phẫn nộ. “Cô có nghĩ đến chuyện cho chú ấy biết không? Biết đâu
cô chú đã có thể cùng nhau giải quyết?”.

Bà lắc đầu nói, “Tới lúc ấy đã có bao chuyện xảy ra rồi, sao còn làm thế

được nữa.”.

“Ý cô là sao?”.
“Suốt chín tháng cô không nói chuyện với chú ấy. Lúc ấy cô thấy đã quá

muộn rồi. Vả lại, đó không phải là cuộc sống dành cho con. Hai đứa đang ở
cái tuổi ăn chưa no lo chưa tới vờ làm người lớn. Mà cô lại biết có một cặp
vợ chồng trong bệnh viện này đang chờ con. Cô biết họ muốn có con biết
chừng nào.”.

“Vậy là... cô cứ thế... tạm biệt con?” tôi hỏi, giọng run run, ước gì trẻ sơ

sinh có ký ức, ước gì mình còn nhớ được quãng thời gian bà và tôi bên
nhau đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.